Hầu Thạch gật đầu: "Nhìn  , tiền  thể giải quyết   nhiều vấn đề xã hội."
"Chúc mừng , giác ngộ  của ,  là một trợ lý thành chủ đủ tiêu chuẩn ." Mã Văn Tài vỗ vai  , vẻ mặt an ủi.
Nơi   gọi là chợ đen, thực  cũng giống như đại sảnh giao dịch.
Chỉ là đại sảnh giao dịch đều là đồ vật, vật tư chính thức, còn ở đây thì là những thứ mà thợ săn và các thế gia  bán.
Hơn nữa, căn cứ Tiền Hàng  thiếu tiền, cho nên ở đây, miễn là   giao dịch quá phạm tội thì chính quyền hầu như  quản.
Thẩm Quả Quả coi như   mở mang tâm mắt về thế gia loạn thế.
Có  bán đồ nội thất bằng gỗ thật,   bán đồ trang sức và sách thời đại cũ, còn   bán mẫu vật trong lọ thủy tinh kín.
Đều là những thứ hào nhoáng vô dụng, chỉ  thể bán  ở đây.
Đem đến Phong Thổ Thành,  lẽ còn   hoan nghênh bằng một miếng thịt dị thú.
Cạch——
Cạch——
Chỉ thấy trong đại sảnh đột nhiên xuất hiện một đội rô-bốt, tách   , dọn  một  đất trống.
Trên  đất trống, một bục cao đột nhiên mọc lên.
Ồ hôi
Đỉnh quái
Hầu Thạch mở to mắt.
Thẩm Quả Quả cùng   cũng  đẩy đến rìa đám đông. Một  đàn ông để râu dê, mặc vest, đội mũ bóng chày.
Mũ bóng chày là thứ  hiếm, Thẩm Quả Quả đến đây  mà  từng thấy.
Những  bên cạnh ồ lên: "Đây là mở phiên đấu giá ?"
"Không   gì nhỉ?"
"Với chúng  là  bình thường thì   nào   tin  ."
"Lần  chắc chắn  đồ , dạo  đột nhiên nhiều phiên đấu giá."
"Có đồ  cũng  mua nổi,   mua một khẩu s.ú.n.g ,  đợi nhiều ngày ."
Hoắc Đào bảo vệ Thẩm Quả Quả, chui  khỏi đám đông, tìm một góc tương đối ít .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-tan-the-lam-nong-song-qua-ngay/chuong-800.html.]
Rô-bốt bê một cái bục nhỏ lên,  đó còn đặt một cái búa nhỏ,  đàn ông để râu dê cầm cái búa, gõ một cái  bục.
Cạch——
Cạch——
Đây là bắt chước quy trình đấu giá của kiếp  nhưng giọng điệu và cách  thì   bắt chước đến nơi đến chốn.
Thẩm Quả Quả tò mò, họ định đấu giá cái gì.
Người đàn ông để râu dê ho vài tiếng, giọng the thé : "Các vị, ngạc nhiên lắm ?"
"Ha ha,   đều  căn cứ Tiền Hàng của chúng  giàu , kho chứa  chứa hết  nhiều hàng hóa như , mà bản  đồ vật là để cho   sử dụng."
"Đem đồ  đấu giá, đồ phù hợp đến tay  phù hợp, mới là quan trọng nhất."
"Nói đúng!"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Nói  lắm!" Dưới bục vang lên một tràng pháo tay, ngay cả Hầu Thạch cũng gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đúng là  lý.
Thẩm Quả Quả xoa trán, đứa trẻ ngây thơ.
"Vậy hôm nay đấu giá cái gì?" Sau khi  khí sôi nổi,  bên  trực tiếp hỏi.
Người đàn ông để râu dê  hài lòng với hiệu quả .
"Vậy thì hấy cùng chờ xem."
"Căn cứ của chúng  chú trọng sự hiệu quả,   giơ tay trả giá, giá cao thì ."
"Để tránh hiểu lầm,  sẽ  rõ quy tắc cho những vị khách đến đây  đầu,  trả giá thì nhất định  trả tiền."
"Ở đây chúng    chuyện đấu giá hụt, nếu  đưa   tiền  thì phụ nữ sẽ  đưa  lầu xanh, còn đàn ông thì... ha ha,   đều   đấy."
Lời của  đàn ông để râu dê khiến những  bên  rùng .
Có  ngoại tỉnh  hiểu lắm, nhỏ giọng hỏi  bên cạnh: "Đàn ông sẽ thế nào? Không  là kéo   khổ sai ?"
"Anh ,  là  ngoại tỉnh  ?"
"Nếu là đàn ông ở vùng  thì đương nhiên là kéo   khổ sai, còn nếu   đàn ông ở vùng  thì   là đều  kéo   thí nghiệm."
“Thí nghiệm gì?”
"Ai mà  , dù  cũng là  ngoại tỉnh,  ai quản,  là  ngoại tỉnh  ? Vậy thì   cẩn thận đấy."
"Ơ..."