"Xin ,  thấy  đói bụng...”
Tề Vũ ngượng ngùng xoa bụng, tiếng kêu ùng ục lớn truyền đến.
"Đến đây nào, ăn ,  để phần cơm cho  ."
Không ngờ Tề Vũ ăn khỏe thế, theo lượng cơm bình thường căn bản là  no, Thẩm Quả Quả bưng hết cả bữa sáng mà cô và Hoắc Đào để  ở cửa hàng đồ ăn  đó .
Cuối cùng còn đưa cho Tề Vũ năm ống dinh dưỡng.
Tề Vũ mới miễn cưỡng ăn no  tám phần.
"Xin  nhé, Quả Quả,    như  nhưng...  thực sự  nhịn ... đói quá."
Miệng Tề Vũ  ngừng , sắp  đến nơi.
"Không , đây là hiện tượng bình thường  khi thăng cấp." Hoắc Đào an ủi  : "Hơn nữa, ở độ tuổi  của , ăn nhiều là bình thường."
"Thăng cấp?"
Tề Vũ hít một , ngũ quan nhăn nhó, hai tay sờ loạn   : " thành chiến sĩ ?"
"Không,  lẽ  trở thành thợ máy ."
Hả?
"Cô Hồng Nguyệt, tức là sư bà của ,   nhận   đồ ."
Hả?
Hoắc Đào đích  đưa Tề Vũ về phủ thành chủ, Tề Vũ vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác.
 gia giáo  khiến   vẫn  gặp Tê Đông Phương . "Cha."
Sau khi  cửa,   hành lễ theo phép tắc.
Tề Đông Phương đang cúi đầu  việc ngẩng đầu lên, thấy Tề Vũ thì mỉm  an ủi: "Cha định đợi con nhưng công vụ bận rộn."
"Vâng,    cha, là  cả Hoắc đưa con về, Quả Quả ...  con  là thợ máy ."
Mặc dù Tề Vũ   bình tĩnh nhưng giọng   run vẫn để lộ sự lo lắng của  1a.
Cậu  chỉ là một  bình thường,   là chiến sĩ đáng tự hào.
Ngoài  phận là con trai của thành chủ,     bất kỳ  phận nào khác  thể lấy  .
 từ giờ trở  sẽ khác,   là một thợ máy hiếm , hơn nữa Quả Quả  ,   còn  thiên phú  cao, còn  một thợ máy vĩ đại  sư phụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-tan-the-lam-nong-song-qua-ngay/chuong-878.html.]
Cuộc đời   vốn chỉ thấy  mỗi bức tường thành, đột nhiên  xuất hiện hy vọng mới.
Tề Đông Phương cũng cảm thấy vô cùng cảm khái.
Ông   dậy  đến bên Tề Vũ, giơ tay xoa đầu  trai: "Rất ."
"Đi nghỉ ngơi , ngày mai cha sẽ đưa con  gặp... sư phụ của con."
"Vâng, cha."
Thế hệ  thật hỗn loạn.
Ngày hôm , Tê Đông Phương  dậy từ  sớm.
Hôm nay thời tiết  , vùng trời xanh   thể bao phủ một phần ba Phong Thổ Thành.
Không khí cũng trong lành hơn nhiều.
"Đại nhân, sáng sớm, ngài định   ?" Người tùy tùng đến đưa tài liệu, gặp Tề Đông Phương mặc đồ chỉnh tề. "Hôm nay đưa thằng nhóc thối  bái sư, đến kho lấy vài món quà phù hợp."
Hôm nay Tề Đông Phương  vui, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng.
Bản  ông    gia thế như các gia đình danh môn khác, nhưng từ khi  quan, ông  cũng   ít đồ .
Sau khi trở thành thành chủ, mặc dù những năm   các thế gia tranh giành nhưng ông  vẫn  ngừng   những thứ quý hiếm.
Sau đó còn kiểm soát chợ đen,  khi ở bên La Sơn Đại, những thứ  nhất ở chợ đen cũng  kho riêng của ông .
Hơn nữa ông tiêu dùng  ít, kho riêng gần như chỉ   mà   .
Nhiều nhất là lấy  tặng cho La Sơn Đại một  thứ.
Kho riêng  thể coi là sản nghiệp lớn nhất của ông .
Hồng Nguyệt  đến từ căn cứ Liên bang,  là sư nương,  là sư phụ của con trai út,  thế nào thì   cũng  thể keo kiệt .
Ông  hào hứng vuốt vòng tay, khi mở cửa kho, cả  đều ngây ngốc.
Ủa? Đồ của   hết ?
Bị trộm  ?
Kho riêng vốn đầy ắp, giờ chỉ còn nom một nửa đồ.
"Người ?'...
Vân Mộng Hạ Vũ
Bên ,  tùy tùng đến nhà của Tề Vũ,  bụng nhắc nhở Tề đại nhân sẽ đưa     gì, còn   đại nhân đích   chọn quà,  thể thấy coi trọng việc bái sư của   như thế nào.