Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Bắc Viện vốn là khu ở dành cho các giáo sư cấp cao của Đại học Nam. Những   thể sống ở đó  thời điểm  đều là những nhân vật lừng lẫy,  tiếng tăm. Ban đầu, khi Phương Tuấn Khanh  mời về Đại học Nam giảng dạy, ông cũng  sắp xếp ở Bắc Viện. Thế nhưng, vì vấn đề sửa chữa nhà ở kéo dài, ông đành tạm thời cư trú tại khu nhà tập thể dành cho nhân viên .
Sau đó, ngôi nhà nhỏ sửa chữa xong xuôi, nhưng gia đình họ  chẳng thiết chuyển đến đó nữa. Chủ yếu là vì lúc , sức khỏe của Dương Dương đặc biệt  . Mặc dù phong trào Phá Tứ Cựu  cho phép mê tín dị đoan, song bà Lý Đoan Ngọc vẫn tìm đến một thầy cúng ở vùng quê. Thầy  phán rằng, mệnh Dương Dương yếu ớt,  nên chuyển nhà trong thời gian ngắn, nếu  sẽ gặp  tai ương.
Phương Tuấn Khanh và Lý Đoan Ngọc đều là những  trí thức  học vấn, và  hết, họ tin  chủ nghĩa duy vật. Thế nhưng, cứ dính đến chuyện con gái, họ  yếu lòng tin  những điều thần bí. Bởi , họ   chuyển đến Bắc Viện.
Nào ngờ,  đầy mười năm  đợt dán đại tự báo rầm rộ, Bắc Viện trong khu nhà nhỏ   một ai thoát khỏi họa lớn.
Lúc đầu, hai vợ chồng còn mừng thầm trong bụng, may mà năm đó họ  dọn về đó ở.
Đã lâu chẳng  ngóng tin tức gì từ bên , một  Lý Đoan Ngọc  thẳng , bỗng hỏi: “Ông Đồ giờ   ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-ca/chuong-10.html.]
“Ông  mất .”
Khi Lưu Tuệ Trân dứt lời, Lý Đoan Ngọc nắm chặt tay, lá rau  tay  vò nát. Mãi một lúc , bà mới lắp bắp hỏi: “Sao  mất?”
Mèo Dịch Truyện
“Nghe  nhà ông   quan hệ với nước ngoài,  đem  đấu tố. Ông Đồ vốn là  kiêu hãnh, trong lòng  u uất khó chịu. Kết cục là một cặp con cái của ông   nông thôn  gặp chuyện chẳng lành, ông  tức giận  tự trách ,  uống thuốc độc tự tử.” Bà Lưu Tuệ Trân  xong lời  cũng  khỏi thở dài thườn thượt.
Lý Đoan Ngọc hỏi tiếp: “Con cái nhà ông    ?”
“Nghe  con trai ông   khai hoang  núi, chẳng may gặp  lợn rừng hoảng sợ  kịp tránh, té xuống vực gãy cả hai chân. Cô con gái thì vội vàng lấy chồng, ai dè đối phương  là một kẻ chẳng  gì, lừa lấy hết tiền của gia đình ông Đồ,   khi cưới về thì đánh đập, chửi bới con gái ông . Đến khi  trai cô   thương, gia đình nhà chồng thấy cô   còn chỗ dựa thì càng đối xử tệ bạc hơn nữa.”
Những chuyện thương tâm như    là hiếm hoi trong thời buổi , nhưng đối với hai    như họ,   đều cảm thấy xót xa vô cùng. Rõ ràng những đứa trẻ  đều là những  hiểu chuyện, lễ phép và  dung mạo hơn .
Nếu   chuyện , cuộc đời của họ há chẳng   tươi sáng và rạng rỡ lắm ? Đây chính là lý do khiến ông Đồ dằn vặt bản  mà tìm đến cái chết. Ông  cảm thấy tất cả những tai ương  đều do  mà ,  hại  bao .