Phương Tri Ý  thể  rõ đầu bếp của nhà hàng đang thoăn thoắt  bánh nướng và bánh bao ngay trong lò cạnh đó. Bên  bếp lò là một cái chảo lớn, đầu bếp  đổ xong một nồi cơm từ bếp than sang và đang chuẩn  nấu nồi tiếp theo.
“Em  ăn cơm.” Phương Tri Ý chỉ tay  nồi cơm trắng đang bốc  nghi ngút.
“Được thôi,  còn thịt cừu nướng thì ?” Bùi Từ  cạnh cô,  cúi  xuống, ân cần hỏi ý kiến cô.
Trông Bùi Từ lúc nghiêm túc thật giống một   trai, luôn lo lắng   chăm sóc chu đáo cho Phương Tri Ý ở chỗ nào đó.
“Không cần  ạ.” Cô thường xuyên  thấy những món , về nhà tự lấy từ trong  gian  nấu sẽ tiện hơn nhiều.
“Được.” Bùi Từ hiểu khẩu vị của cô gái nhỏ chỉ  , nên  cô   cần cũng  tự ý quyết định, mà  sang bên cạnh múc cho cô một bát súp xương bò nóng hổi.
Xương bò  vốn là phần nhà máy chế biến thịt  bán , thường  ưu tiên tặng kèm thịt cho các nhà hàng quốc doanh.
Nhà hàng sẽ tận dụng  xương bò  để hầm thành súp, cho thêm cà rốt  cho ngọt nước.
Mèo Dịch Truyện
Một phần súp  để trong nhà hàng quốc doanh cho khách hàng uống miễn phí. Phần còn   đặt ngay ngoài cửa, thuận tiện cho những  chăn nuôi và công nhân  . Khi trời trở lạnh,  một bát súp nóng hổi cùng chiếc bánh nướng mang theo,  ấm bụng  coi như một bữa ăn nhanh gọn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-ca/chuong-101.html.]
Bởi lẽ, vùng biên cương    là nơi mười vạn quân sĩ giải ngũ  dồn sức xây dựng. Thế nên, nơi đây vẫn giữ vẹn nguyên tinh thần vô tư phục vụ nhân dân của quân đội giải phóng,   cũng  thể cảm nhận  tình cảm gắn bó,  thiết giữa quân và dân.
Phương Tri Ý húp một ngụm súp xương bò nóng hổi, cảm thấy cả  ấm hẳn lên.
Cuối tháng chín, thời tiết nơi biên cương  thực sự se lạnh. Nơi đây khác hẳn Nam Thành, nơi mà lúc  vẫn còn oi ả như chõ đồ, đêm đến lũ trẻ Nam Đại vẫn lén lút rủ   hồ sen trong trường hái trộm lá. Còn ở đây, gió thu hiu hắt thổi, cả rừng dương  nhuộm một màu vàng rực rỡ.
Nghĩ đến cảnh sắc Nam Thành, cô  khỏi nhớ về cha  đang ở tận Đông Bắc xa xôi. Tuy  cảnh hiện tại của cha   khốn khó như cô từng tưởng tượng, cũng  đến nỗi   việc quần quật, ăn  đủ no như những   “cải tạo” khác, nhưng suy cho cùng, cũng chỉ  hơn một chút mà thôi.
Ngoài việc tham gia các lớp học giáo dục thường xuyên, cha  cô chủ yếu giúp dạy  các lớp tiểu học cho những đứa trẻ  đưa xuống ngôi làng  núi đó.
Nghe  ngôi làng  sâu trong núi, nhưng cũng chính vì thế mà cha  cô  phần tự do hơn,   dòm ngó quá gắt gao. Con trai của bí thư làng cũng là một quân nhân, đang phục vụ trong một đơn vị nào đó ở Đông Bắc, và thủ trưởng của   chính là một binh lính  dẫn dắt bởi thủ trưởng già họ Thái.
Bí thư là một  thật  bụng, khi  cha  cô là giáo sư đại học, ông  dọn căn nhà  nhất trong trường học của làng  để họ ở. Bình thường, ông còn hết mực chăm sóc cha  cô  chu đáo.
Những món đồ cô gửi cho cha  đều  gửi đến đơn vị của con trai bí thư. Sau đó,   sẽ sắp xếp  đưa tận tay đến ngôi làng vùng sâu đó.
Mặc dù  thời điểm    nhiều kẻ lợi dụng thời cơ, cũng  ít  lăm le để mắt đến những   đưa xuống nông thôn như thế , nhưng một khi đồ đạc  liên quan đến quân đội, chúng vẫn  dám  càn như .