Tình nghĩa lúc hoạn nạn càng thêm bền chặt, luôn khiến   cảm động sâu sắc. Lý Đoan Ngọc cảm động đến mức     gì! Bà chỉ thầm nghĩ,   nếu cuộc sống   hơn, nhất định sẽ  bao giờ quên những   giúp đỡ họ.
Buổi tối, ba gia đình cùng  dùng bữa cơm đạm bạc. Hành trình của Phương Tri Ý cũng coi như  định rõ. Ngày , cô bé sẽ cùng dì Tuệ Trân  xe đến Thành Đô,  đó nghỉ ngơi ở Thành Đô hai ngày  tiếp tục lên đường đến vùng biên viễn nơi hai  trai cô đang đồn trú.
Lý Đoan Ngọc  nỡ xa con gái, buổi tối định ngủ cùng con bé. Phương Tuấn Khanh cũng chẳng  lời nào, thực tình thì ông cũng nào nỡ rời xa đứa con gái út bé bỏng .
Thế nên, khi hai vợ chồng thu dọn hành lý, họ  gom góp  bộ những vật phẩm quý giá nhất trong nhà để dành cho con gái. Dù  thì, một khi  điều  cải tạo, căn nhà  cũng khó giữ, thà để con dùng còn hơn là để  khác chiếm đoạt mất.
Phương Tuấn Khanh là  nặng tình, nhưng  hề cố chấp.
Bởi , khi Lý Đoan Ngọc mang những thứ đồ quý giá đến tận phòng ngủ của Phương Tri Ý, cô bé  khỏi ngạc nhiên. Hóa , gia cảnh  cũng  đến nỗi nào.
“Dương Dương , đây là  tiền tiết kiệm cha  chắt chiu bấy năm qua, đều  gửi  tên con. Đây là phiếu mua hàng dùng chung cả nước, còn đây là của hồi môn ngày xưa của  và cả của bà nội để . Lần  con mang theo hết cả  nhé.” Lý Đoan Ngọc  dặn dò,  cẩn thận khâu chiếc túi nhỏ chứa đồ  lớp lót bên trong quần áo của con gái: “Con  xem,  khi  ngoài thì cứ giấu kín như vầy, đừng tùy tiện lấy  đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-ca/chuong-12.html.]
Lý Đoan Ngọc tỉ mỉ dặn dò từng li từng tí, còn Phương Tri Ý thì chăm chú lắng ,  bỏ sót một lời.
Vì lẽ sức khỏe của con gái yếu ớt, hai vợ chồng  cắt nghĩa với hai con trai rằng  thứ trong nhà đều để  cho Dương Dương. Họ lo lắng, lỡ mai   mệnh hệ gì, con gái   chút tiền bạc phòng  thì  nương tựa  .
Phương Tri Thư và Phương Tri Lễ vốn  thương em gái như vàng như ngọc,  đều là những   tiền đồ sáng lạn, nên dĩ nhiên là đồng tình. Kỳ thực, dù cha   , hai  cũng tự khắc sẽ chủ động nhường   thứ cho em. Chớ  là gia sản, ngay cả bản  cô em gái cũng là trách nhiệm lớn lao của họ – một suy nghĩ  ăn sâu  tâm trí hai   từ thuở bé.
Thế nên,  tiền dành dụm của Phương Tuấn Khanh và Lý Đoan Ngọc từ  đến nay đều  gửi  tên Phương Tri Ý.
Bấy nhiêu năm tích góp,  tiền  tính  cũng  ít, lên đến mấy nghìn tệ bạc, cùng với một xấp phiếu lớn và vài món đồ trang sức bằng ngọc quý giá.
Mèo Dịch Truyện
Gia đình họ Phương và họ Lý ngày  đều thuộc hàng khá giả, nhưng  bao năm chinh chiến, những thứ còn sót  chẳng còn bao nhiêu. Tuy , dù là chiếc vòng ngọc  sợi dây chuyền ngọc bích, màu sắc đều tuyệt , nếu đặt  thời điểm thích hợp, chỉ cần một món cũng đủ để đổi lấy cả một căn nhà lớn.
Lý Đoan Ngọc vô cùng cẩn trọng, bà tỉ mỉ khâu từng tờ tiền và xấp phiếu  lớp lót bên trong những bộ quần áo của con gái. Riêng đồ trang sức thì  bà gói ghém trong chiếc khăn tay,  đó cũng khâu kín  lớp lót bên trong chiếc túi nhỏ con bé sẽ đeo sát .
“Đến khi , con cứ đeo chiếc túi nhỏ  bên trong áo khoác,  đường  tàu xe thì tuyệt đối đừng tùy tiện lấy . Đợi đến khi gặp   cả con,  thứ  định   đấy  hẵng lấy đồ  dùng nhé?”