Trên chuyến xe xóc nảy,   đều tràn trề tin tưởng, thậm chí còn hò hát vui vẻ. Chỉ riêng Giang Quang Vĩ lặng lẽ  khuất một góc. Trong ánh mắt u ám của   chất chứa đầy vẻ khinh thường. Hắn   ngu ngốc đến nỗi chỉ vì mấy lời  suông mà cho rằng đây là một sự phân công công bằng.
Hắn  cho rằng cái lão Triệu Nghĩa Xương  chính là đang coi thường . Một lão đoàn trưởng quèn thì  gì mà ghê gớm chứ?
Chiều hôm qua,   cố tình  ngoài dạo quanh một lượt, tiện thể dò hỏi một chút về  sĩ quan  cùng trở về với họ. Từ đó,   mới   nọ là một phi công.
Hắn còn  thêm, cô gái nọ  chỉ  một   trai là phi công, mà còn  một   trai khác đang giữ chức chỉ huy.
Ban đầu   tưởng chỉ là sĩ quan bình thường, nhưng khi  đến hai chữ "phi công" thì ý nghĩ mãnh liệt trong lòng  thể kìm nén . Phi công ư? Ngay cả khi   chẳng am hiểu gì về quân đội,  vẫn  rõ một phi công quý giá đến nhường nào,  kể đến một vị chỉ huy nữa.
Bởi ,     chẳng thèm để mắt đến cái gã đoàn trưởng nông trường. Nói    cũng chỉ là một tay  việc chân tay. Hắn  còn khinh thường  nữa ư? Cứ đợi đấy, khi   tóm  , thì một cái chức đoàn trưởng  đáng là gì? Đến lúc đó, chẳng  sẽ  đến mà nịnh bợ  ?
Giang Quang Vĩ say sưa đắm chìm trong những tưởng tượng hão huyền của , còn mải nghĩ đến   khi  phát đạt sẽ trừng trị những kẻ  dám coi thường   . Thế nhưng, hiện thực thì vẫn cứ phũ phàng, thảm hại, chẳng  đẽ như trong mộng tưởng.
Vốn dĩ ai cũng là   ăn học,  ai quen  việc chân tay , huống hồ    còn kiêu căng, bướng bỉnh, chẳng chịu mở lời hòa đồng với bất kỳ ai.
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-ca/chuong-122.html.]
Thế nên, mới chỉ một ngày  việc mà Giang Quang Vĩ  cảm thấy   rã rời, cứ như thể sắp kiệt sức đến nơi .
Nơi  chẳng những mệt nhọc mà còn chẳng  ăn no,  lẽ đó mới là điều khốn khổ nhất. Khác với trong quân ngũ luôn đề cao kỷ luật, đây là nơi  việc thuần túy bằng chân tay. Dù phần lớn là quân nhân, nhưng khi  đặt chân đến đây, những quy tắc đó dường như  gác . Mọi  giành giật  từng miếng cơm, ăn xong thậm chí  kịp nghỉ ngơi  vội vã lao  công việc.
Giang Quang Vĩ  giữ cái gọi là sĩ diện của kẻ  học, thì chắc chắn  chấp nhận chịu đói.
Đến ngày thứ hai, hai thanh niên trí thức khác    hòa nhập  cuộc sống khắc nghiệt . Dù vất vả trăm bề, trong lòng họ vẫn dấy lên một niềm vinh dự khôn tả.
Riêng Giang Quang Vĩ,  việc thì chẳng    , ăn uống cũng chẳng đủ no.  đây   nơi dung dưỡng kẻ lười biếng. Công điểm và khối lượng công việc liên quan mật thiết với , mà giờ đây    mắc nợ, ngày nào cũng   thành chỉ tiêu.
Chỉ vài ngày ,   sụt  mấy cân trông thấy, quần áo rách rưới,   xiêu vẹo như một ông già.
Đừng  đến những mộng tưởng hão huyền, phù phiếm, ngay cả việc  ăn một bữa thật no, ngủ một giấc thật ngon cũng  trở thành thứ xa xỉ.
Ban đầu, Triệu Nghĩa Xương còn căn dặn  quản lý bên hồ chứa nước  "chăm sóc"   kỹ lưỡng. Ai ngờ  kịp "chăm sóc" gì thì    chẳng còn sức lực mà trụ vững. Loại  thế  mà dám ôm mộng tưởng viển vông khắp nơi ? Chẳng    lấy   cái gan đó nữa. Nghe báo cáo từ bên kênh tưới tiêu truyền đến, Triệu Nghĩa Xương bèn  qua với Bùi Từ một tiếng, cốt là để thằng nhóc đó   lo lắng mà mất tập trung  huấn luyện.