Phương Tri Ý đang bụng bảo  sẽ tác hợp  trai  với chị Văn Quân,   mà trưa hôm   thấy  thứ hớt hải chạy về, lôi tuột Phương Tri Ý  khỏi gian bếp.
"Dương Dương, em đoán xem   tìm  cả,   chuyện động trời gì ?"
"Nghe  gì?"
"Vị thủ trưởng Thái  giới thiệu  tính cho  cả, em đoán xem là ai?" Phương Tri Lễ  hưng phấn  nhảy tưng tưng, vẻ mặt mong em gái đoán trúng phóc, nếu  đoán ,   sẽ nhanh nhẹn công bố đáp án ngay.
"Chị Văn Quân ạ?"
"... Em  từ khi nào?" Phương Tri Lễ đang ngứa mồm   toẹt  , ai dè cô em   trúng phóc câu trả lời,   liền xìu ngay như quả bóng xì , mặt mũi cứ ngẩn tò te,  tin nổi  tai .
Phương Tri Ý  gương mặt phụng phịu của  thứ, cô    đoán trúng, chẳng hiểu   khác hẳn những gì ghi trong sách, nhưng cô chẳng màng bận tâm, hạnh phúc trăm năm của  cả là quan trọng nhất.
"Anh cả đồng ý  ?"
Phương Tri Lễ ngớ   một chốc, đột nhiên đưa tay tự đập bốp  trán, "Trời đất quỷ thần ơi,  mới  loáng thoáng một câu,  hớt hải chạy về kể cho em, còn  kịp   cả  gì thêm."
Phương Tri Ý chỉ  ú ớ  .
"Dương Dương,  là    tiếp?" Phương Tri Lễ cũng than trời vì cái tính đãng trí của , thấy cô em chu mỏ dỗi ngay, liền vội vã tìm cách chuộc .
"Anh ,   dò la nữa thì chuyện nguội tanh nguội ngắt mất , chúng  cứ đợi  cả về  tự miệng  cả   cho rõ ràng ?"
"Anh sợ lắm." Nếu  hỏi thì chẳng   cả sẽ   hóng hớt ? Là lính tráng,  là em trai ruột của  cả,  hiểu  rõ  cả của , trong mắt  cả thì mấy chuyện hóng hớt  đều   thể thống gì, chỉ e  kịp hỏi  nhẽ gì    cả rầy cho một trận nên .
Bây giờ em gái đang ở nhà,   để  cả mắng xơi xơi, thì   còn mặt mũi nào mà  em gái nữa chứ.
"Để em hỏi!" Phương Tri Ý chẳng chút e dè, chuyện đại sự liên quan đến hạnh phúc trăm năm của  cả, cô bé mạnh dạn  mặt ngay.
"Hỏi gì?" Phương Tri Thư chỉ  đặt chân  cửa   thấy giọng em gái dõng dạc vọng .
"Anh cả."
Phương Tri Lễ  tiếng  cả thì lí nhí gọi, lập tức lùi tọt   lưng em gái, như  tàng hình .
Phương Tri Thư liếc  em trai  một cách khó hiểu,  chẳng màng bận tâm đến   nữa,  thẳng  em gái: "Dương Dương em  hỏi gì?"
Phương Tri Ý thấy  cả   đến nhà, chẳng thèm đếm xỉa đến  thứ nữa, nhanh nhảu nhảy xổ   mặt  cả, ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt trong veo hỏi: "Anh cả, chú Thái giới thiệu  tính cho   ạ? Là chị Văn Quân  ? Anh  thuận lòng ?"
Vì   mang cấp bậc quân hàm, nên  tiện gọi Thái Thiệu Hoài là thủ trưởng, do  mối quan hệ với dì Thư, nên cô gọi thẳng là chú Thái.
Phương Tri Thư  em gái hỏi như  thì lập tức liếc xéo ngay sang Phương Tri Lễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-ca/chuong-131.html.]
Anh  đối với em gái dẫu  phần chiều chuộng, nhưng khi  em trai thì lập tức hóa thành dáng vẻ thủ trưởng đang thị uy với binh lính  quyền, khiến Phương Tri Lễ giật nảy , vội vàng cúi gằm mặt, giả bộ như  hề  .
"Anh cả,   nhanh ." Phương Tri Ý nôn nóng khôn nguôi, hai tay nắm chặt cánh tay  cả,  lay  lắc bần bật, nước mắt ngắn dài nũng nịu, chỉ mong  cả mau mau mở lời.
Phương Tri Thư  là ,  là cha,  là , đối với cô em gái út  luôn  bó tay chịu trận, cô bé   cái   nũng, như thể nếu  cứ im thin thít thì cô bé sẽ lăn đùng  ăn vạ, chẳng nhịn , bật  : "Dương Dương hỏi nhiều như , để   cái nào  đây?"
"Nói hết ."
"Là Văn Quân."
"Vậy  cả đồng ý ?"
"Dương Dương mong  thuận lòng ư?" Phương Tri Thư  cô em hỏi khẽ.
Phương Tri Ý gật lia lịa: "Vâng."
"Tại ?"
Mèo Dịch Truyện
"Vì chị Văn Quân là một  con gái nết na, tháo vát,  cả cũng là   ,  khi  và chị Văn Quân kết duyên trăm năm chắc chắn sẽ vô cùng hạnh phúc, hai  hợp ý  lắm đó!"
Phương Tri Thư  em gái , đưa tay xoa nhẹ lên mái đầu mềm mại của cô bé: "Con nít con nôi, mà   rành rẽ nhiều chuyện thế  ? Lại còn  cả chuyện 'hợp ý' nữa chứ."
"Dĩ nhiên là em  !" Bởi vì chị Văn Quân dành trọn tình cảm cho  cả mà,  cả    sắt đá,  chút rung động chứ? Chỉ là những lời , cô  thể nào   thành tiếng .
"Vậy  cả đồng ý ?" Phương Tri Ý thấy  cả  cởi mũ, toan bước về phía gian bếp mới sực nhớ  cả vẫn  hé răng trả lời .
Phương Tri Thư cứ thế lẳng lặng bước  , chẳng  nửa lời, Phương Tri Ý bám riệt lấy  chịu buông: "Anh cả ơi~ Anh cả ~ Anh cả ơi là  cả~"
Liên hồi những tiếng " cả" gọi giật khiến Phương Tri Thư bất giác nhíu mày, cảm chừng nếu   chịu mở lời, con bé  sẽ gọi rát họng cả ngày mất: "Vậy thì chủ nhật , chúng  cùng sang nhà dì Thư dùng cơm."
"Tại ..."
Phương Tri Ý  kịp định thần , nhưng khi bắt gặp ánh mắt  cả, cô bé chợt vỡ lẽ  ngay,  cả  gật đầu ưng thuận, chị Văn Quân dành hết tình cảm cho  cả,  cả  thuận lòng thì việc  coi như    đấy, liền vui mừng khôn xiết, nhảy chồm lên: "Ôi chao, em sắp  chị dâu ... ưm!"
Phương Tri Thư  thấy tiếng reo hớn hở đầy sức sống của cô bé, sợ quá vội bụm lấy miệng cô bé: "Đừng  la làng lên thế! Để  ngoài  thấy thì còn  thể thống gì nữa chứ."
Phương Tri Ý hai tay níu lấy bàn tay  cả, chớp chớp đôi mắt to tròn, gật đầu lia lịa,  dấu sẽ  còn la hét lung tung nữa, lúc   cả mới chịu buông tay.
Sau đó liền lùi  mấy bước chân, khoác chặt lấy cánh tay  thứ, thì thầm: "Anh ơi,    cả xem! Ngượng chín cả mặt  kìa!"
Phương Tri Lễ: "Anh  thấy gì  cơ chứ!"
Phương Tri Thư: "..."