Bùi Từ  Phương Tri Lễ khoe khoang thì lập tức mở to mắt. Chuyện   đó     động tĩnh gì, vì  tin tức đột ngột  khiến   choáng váng. Với tư cách là một phi công, việc  bay thử máy bay chiến đấu mới  chỉ là ước mơ mà còn là đại diện cho năng lực. Vậy mà hiện tại, cơ hội của     Phương Tri Lễ "cướp" mất.
"Anh ..." Dù  nhường thì nhường, nhưng cái kiểu cố tình chọc tức thế  thật là đáng ghét.
Phương Tri Lễ cuối cùng cũng ngẩng cao đầu,  tủm tỉm: "Đội trưởng Bùi, cảm ơn !" Đây là do chính  tự nguyện nhường  đấy nhé.
Bùi Từ: ...Sớm muộn gì cũng để  nếm trải cảm giác khó chịu !
————
Vì lời mời đặc biệt của đoàn trưởng Triệu Nghĩa Xương, ngày ăn cơm  Bùi Từ đương nhiên cũng đưa Phương Tri Ý  cùng. Vừa khéo gặp lúc Thái Văn Quân cũng nghỉ phép. Cô  và chị dâu Ngô Thúy quan hệ  tệ,  chị  mang thai nên mang theo ít quà cáp và tiện đường đưa Phương Tri Ý đến chơi, cũng tiện nhắc nhở chị  sắp xếp thời gian  bệnh viện kiểm tra thai kỳ.
Khi ba  đến thì thấy Ngô Thúy một  ở nhà, Thái Văn Quân hỏi: "Chị dâu, chỉ  một  chị ở nhà thôi ?"
"Ừ, bọn trẻ đều ở nhà bà ngoại. Lão Triệu từ sáng sớm  đến trang trại ." Vì đang trong giai đoạn đầu mang thai, cơ thể Ngô Thúy  khó chịu, chị gái bên nhà ngoại và  cô   đưa đứa nhỏ thứ ba  trông giúp.
Đứa lớn và đứa thứ hai là sinh đôi, hiện đang học cấp ba ở thị trấn. Ngoài lúc nghỉ về nhà, bình thường cũng ở nhà bà ngoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-ca/chuong-145.html.]
Mèo Dịch Truyện
Bây giờ là thời điểm gieo trồng mùa xuân, ở điểm thanh niên trí thức    biến cố xảy , chồng cô  càng bận rộn hơn. Nếu   lo lắng cho cô  mang thai thì   ước gì  thể cắm trại ở đó ngày đêm  rời.
"Chị dâu." Bùi Từ  phía  một chút,  cửa thì tự nhiên đặt đồ trong tay lên bàn bên cạnh  mới dẫn Phương Tri Ý đến gần : "Chị dâu, đây là Dương Dương."
Ngô Thúy   chồng kể về cô bé  từ lâu. Vừa  thấy, lòng cô  ưng ý vô cùng  vẻ  dịu dàng của con bé, vội vàng bước tới, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, ân cần dẫn  ghế sô pha trong phòng khách,    : "Đã   nhà họ Phương  một cô em gái, quả nhiên  ngoan  xinh. Nói  thì, con bé với  trai  giống  như đúc, đều là những   vẻ ngoài thu hút." Nói xong, cô  quên  sang trêu ghẹo Thái Văn Quân một tiếng: "Phải  nào, Văn Quân?"
Thái Văn Quân vốn dĩ da mặt mỏng, nhưng  mặt em chồng thì vẫn  giữ thể diện của chị dâu, nên cô chỉ khẽ "ừ" một tiếng, giả vờ như   gì.
"Nói thật,   lão Triệu nhà  thoát nạn  bình an vô sự, tất cả là nhờ  Dương Dương." Ngô Thúy ngẫm , nếu  nhờ con bé  đưa  lời khuyên, thì  chỉ cô mất chồng mà các con cũng mất cha. Sau thoáng giận hờn vận mệnh, cô càng cảm thấy may mắn khôn xiết, vì  mà tình cảm dành cho Phương Tri Ý đương nhiên càng thêm sâu đậm.
"Dạ thưa chị dâu, đó là do Đoàn trưởng Triệu  phúc lớn mạng lớn mà thôi."
Thấy con bé ăn  nhẹ nhàng, Ngô Thúy càng thêm yêu mến. Biết con bé còn nhỏ, cô cũng chẳng khách sáo gì thêm. Sau khi    định chỗ , cô   dậy rót nước mời.
Thái Văn Quân   thiết với Ngô Thúy từ lâu, vả  chị dâu  đang mang thai, cô vội vàng  dậy: "Chị dâu cứ để em lo, chị  xuống nghỉ ngơi cho khỏe ạ."
Ngô Thúy  hiền: "Không  , chị dâu  đẻ mấy lứa , hơn nữa cũng chẳng  việc gì vội. Em cứ  xuống , ở bệnh viện em bận rộn đến thế, giờ mới  dịp thảnh thơi thì  nghỉ ngơi cho  chứ."