Bùi Minh Tuyên vội vàng đỡ họ dậy: "Giáo sư Phương  cần khách sáo như . Nói  thì Tri Lễ cũng  ghé nhà  nhiều  ,   quý thằng bé đó, coi như  một nhà cả thôi."
Tống Trinh thì  mật nắm tay Lý Đoan Ngọc: "Giáo sư Lý , một ngày đường xóc nảy vất vả , mau  nhà dùng bữa  ."
Lý Đoan Ngọc vì con gái mà lui về  công tác hậu cần tại trường,  phu nhân thủ trưởng   thì vội vàng đáp: "Phu nhân Tống khách sáo quá , nếu  chê thì cứ gọi  là Đoan Ngọc là , thật phiền cô quá."
Tống Trinh cũng là  phóng khoáng,  : "Đoan Ngọc cũng đừng khách sáo nữa.   Tri Lễ   lớn hơn cô vài tuổi, cô đừng gọi phu nhân nữa, cứ gọi thẳng là chị Trinh là  ."
Bên  hai  phụ nữ  trở nên  thiết, Bùi Minh Tuyên và Phương Tuấn Khanh cũng .
Tuy là  đầu gặp mặt, nhưng cảm nhận của cả hai đều  . Trong mắt Bùi Minh Tuyên, quả nhiên Phương Tuấn Khanh  hổ danh là giáo sư hàng đầu của Đại học Nam Kinh,   ông toát lên phong thái nho nhã, uyên bác của một  trí thức.
Còn Phương Tuấn Khanh thì thấy Bùi Minh Tuyên   là thấy ngay sự chính khí ngời ngời, chắc chắn là một vị thủ trưởng liêm chính, tận tụy vì nước vì dân.
Đợi    dẫn đến bàn ăn mới  lượt  xuống. Tiểu Trần cả ngày chạy ngược chạy xuôi cũng mệt lử,  giữ  ăn cơm nhưng   nào  rảnh rỗi. Anh tất bật bê cơm, sắp xếp ghế ,  chỉ lặng lẽ   bàn ăn, quyết   phiền thủ trưởng.
Bên phía Phương Tuấn Khanh  chuyện cần bàn, nhưng  sợ đem chuyện lên bàn ăn  sẽ  phiền  khác nên cứ mãi  mở lời. Ngược , Bùi Minh Tuyên   quen với tác phong quân sự,  câu nệ tiểu tiết nhiều như , ông hỏi : "Ông Phương, sáng nay Tiểu Trần   với  là ông  việc  bàn?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-ca/chuong-179.html.]
Tống Trinh  định ngăn cản chồng, định  lúc ăn cơm thì  chuyện công việc gì chứ?
Kết quả Phương Tuấn Khanh còn sốt ruột hơn bà, vội vàng : "Thật sự  việc ạ." Nói xong thì  kịp chờ đợi  kể chuyện con gái và đề nghị của  với Bùi Minh Tuyên.
Nói xong một tràng, Bùi Minh Tuyên hồi lâu  thể bình tĩnh, liên tục thốt lên mấy câu: "Tốt, đề nghị  của ông Phương  ." Thực , mấy năm nay việc các trường đại học ngừng tuyển sinh công khai, cấp   nhận  vô vàn vấn đề.
Dân tộc  phát triển thì nhân tài là then chốt, nhưng tình hình hiện nay  nhiều   tài năng nhưng  bất lực. Đề xuất về lớp bồi dưỡng học sinh giỏi   khỏi khiến   phấn chấn, ít nhất  thể để nền giáo dục trì trệ mấy năm nay  thấy hy vọng.
Thanh niên cường tráng thì quốc gia mới hùng mạnh!
"Thủ trưởng Bùi cũng thấy  điều đó chứ ạ?"
Mèo Dịch Truyện
Bùi Minh Tuyên : "Không  , mà là quá . Ông Phương thế , ngày mai  sẽ đưa ông  gặp lãnh đạo cấp cao,  đó triệu tập thêm Bộ trưởng Bộ Giáo dục. Chuyện  mà thành, thì do ông đích    thành lập lớp bồi dưỡng học sinh giỏi cấp đại học , tuyển chọn những nhân tài phù hợp  khắp cả nước, dốc sức bồi dưỡng cho đất nước một đội ngũ khoa học tinh nhuệ."
"Được!" Nói đến giáo dục, cả  Phương Tuấn Khanh như tỏa sáng.
Còn Tống Trinh ở bên cạnh  xong thì cảm thán một câu: "Giáo sư Phương,  nãy ông  lớp bồi dưỡng học sinh giỏi là do con gái ông đề xuất? Con gái ông chính là    Trương Khâu mời đến viện nghiên cứu đó ?"