Mặc dù hôm nay là chủ nhật, trường học và nhiều nhà máy đều nghỉ, nhưng vì còn sớm nên việc mua vé  cần xếp hàng, Bùi Từ chỉ  một lát   vé trong tay.
Lấy  vé,  nhanh chân chạy đến chỗ Phương Tri Ý, giơ vé lên, vui vẻ : "Dương Dương, chúng   thôi."
Phương Tri Ý  vẻ mặt phấn khích của Bùi Từ,   hỏi      từng  công viên , mà   hệt như một đứa trẻ  đầu tiên   .
 phía  chợt  mấy chị lớn chen ngang, cắt ngang lời cô, khiến cô quên béng ý định của .
Ban đầu Phương Tri Ý tưởng công viên lúc   lớn lắm,  ngờ cô  tính toán sai lầm. Công viên vô cùng rộng lớn, hơn nữa khung cảnh bên trong cũng  đến nao lòng. Ở vùng Tây Bắc cằn cỗi mà vẫn  những hàng liễu xanh mướt rủ bóng bên hồ, những tán lá mềm mại như chạm khẽ mặt nước.
Còn  những cây du, cây dương với tán lá um tùm, tự nhiên,  hề  cắt tỉa cầu kỳ.
Hai bên đường trồng đủ loại hoa tươi, mặc dù  tươi  rực rỡ như hoa ở miền Nam, nhưng ở Tây Bắc hoang vu mà vẫn bung nở những đóa hoa xinh  đầy sức sống.
Hôm nay là chủ nhật, sáng sớm đông đảo  dân đưa con nhỏ đến đây vui chơi. Ngoài những gia đình thì một nhóm khác là những  trẻ tuổi, chiếm  lượng  ít. Lúc , mặc dù chuyện nam nữ yêu đương vẫn còn khá khắt khe, nhưng những mối quan hệ bình thường thì  thành vấn đề.
Chỉ cần   hành động quá  mật ở nơi công cộng, thì việc nắm tay  ôm nhẹ một cái cũng  .
Tất nhiên, điều  chỉ giới hạn  ban ngày. Nếu ban đêm ở những nơi  mà ôm ấp  thì thường sẽ  kết tội lưu manh.
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-ca/chuong-211.html.]
Vừa  công viên, Phương Tri Ý  thấy một nam một nữ, hẳn là đang hẹn hò. Không     trai    gì mà cô gái e thẹn đưa tay đẩy  một cái, mặt đỏ ửng  chạy về phía . Chàng trai vội  đuổi theo.
Theo hiểu  của Phương Tri Ý, đuổi theo chắc chắn sẽ ôm cô gái, nhưng kết quả là   chỉ đuổi kịp   song song với cô. Cô gái còn  cách xa một chút thì     kéo nhẹ tay áo  gần.
Cứ lặp  lặp  như , khiến Phương Tri Ý thấy buồn . Yêu đương là như  ?
Bùi Từ  thấy tiếng  thì  đầu  cô gái nhỏ đang  vui vẻ. Theo ánh mắt của cô  về phía , kết quả là  thấy gì cả: "Dương Dương, em  gì thế?"
Phương Tri Ý  định  thì vội dừng , lỡ Bùi Từ hiểu lầm ý   trêu chọc thì ?
"Không  gì, Bùi Từ, phía    là sở thú ? Em  từng xem, chúng   xem ?" Phương Tri Ý thực sự  từng xem sở thú.
Thế giới tận thế   còn thứ . Từ Nam thành đến đây cô cũng chỉ  những con đường chính. Lúc    rõ tương lai sẽ   thì  dám thảnh thơi  công viên.
Đến biên cương thì  thứ đều  hơn. Cô  việc để , hơn nữa ở thảo nguyên cả ngày đều  thể  thấy trâu bò ngựa. Ngoài đồng còn  thể  thấy thỏ rừng gà gô, mùa đông còn  thể  thấy cáo nhỏ  ngoài kiếm ăn, vận may   còn  thể gặp đàn sói.
Cho nên cô  từng nghĩ đến sở thú. Bây giờ đến  cô   phấn khích,  nhiều loài vật mà cô  từng thấy mặt bao giờ.
Bùi Từ thấy cô bé thực sự say mê như , đương nhiên  nỡ  cô mất vui: "Được, chúng   xem động vật."