Phải  rằng,  nào Bùi Từ cũng  cô nhóc thuyết phục bằng những lý lẽ  phần vô lý, thậm chí còn khiến  cạn lời.  trong lòng  vẫn cảm thấy ấm ức thực sự.
"Dương Dương , đợi đến khi kết thúc chuyến bay thử nghiệm   ? Khi   nắm vững các thông  máy bay thì  công khai  ?" Thật sự thì chuyến bay thử  kéo dài quá,   đợi nổi. Hơn nữa,  cũng  dám  chuyện gì công khai  lưng cô bé. Ban đầu,   định  rõ tình hình với bố  hai bên , như  cũng coi như  công khai .
Không đến nỗi  ngày  phát hiện ,     bàn tán xôn xao. Anh  thể chịu đựng  chuyện, nhưng    cô nhóc  chịu bất kỳ lời đồn   nào.
Anh  khỏi nhớ đến chuyện  , khi cô bé mới đến,     cô là ma ốm. Anh  những lời đó mà  lọt tai chút nào.
  suy nghĩ một lát  vẫn nín nhịn. Anh    trái yêu cầu của Dương Dương, hơn nữa cho dù  , cô bé cũng sẽ cho rằng  đang tìm cớ thoái thác.
Nếu Phương Tri Ý mà  , lúc  Bùi Từ còn suy nghĩ thấu đáo cho cô đến , chắc chắn cô sẽ càng cảm động hơn nhiều.  cảm động thì cảm động, quy tắc vẫn  thể tùy tiện  đổi.
Tất nhiên, cô thấy đề nghị của Bùi Từ cũng khả thi. Việc nắm vững các thông  máy bay thì cũng  mất  hai tuần. Trong hai tuần , cô và Bùi Từ đều sẽ ở viện nghiên cứu. Việc công khai mối quan hệ của hai  cũng sẽ khiến  vui vẻ.
Mặc dù cô  Bùi Từ là  phân biệt rõ ràng công tư, tuyệt đối sẽ  vì cảm xúc cá nhân mà ảnh hưởng đến chuyến bay thử.  với tư cách là  yêu của , cô vẫn  quan tâm đến cảm xúc của  chứ. Chuyện  cần  chừng mực.
Mèo Dịch Truyện
Phương Tri Ý cũng  gật đầu ngay, sợ     la toáng lên  mất mặt. Cô chỉ : "Em sẽ cân nhắc xem ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-ca/chuong-227.html.]
Quả nhiên  nhận  câu trả lời chắc chắn, Bùi Từ vẫn còn ấm ức lắm.
Phương Tri Ý áp dụng chiêu " đ.ấ.m  xoa" một cách thuần thục. Cô chìa tay  một cách dịu dàng: "Được , mặc dù chúng   công khai, nhưng em  là  yêu của   mà. Nắm tay một chút , đừng buồn nữa nhé."
Phải  rằng Phương Tri Ý   cách dỗ dành,  , chính xác hơn là Bùi Từ thích kiểu dỗ dành như  của cô.
Nắm lấy bàn tay mềm mại của cô nhóc, Bùi Từ  nở nụ . Sau đó,  yêu chiều  buông, xoa nắn từng ngón tay của cô.
Chỉ là, niềm vui chẳng tày gang. Anh còn  kịp đếm hết năm ngón tay của cô nhóc thì cô  cất tiếng: "Được , Đội trưởng Bùi về nghỉ ngơi , em cũng về nghỉ ngơi đây." Nói đoạn, cô  chút do dự rút tay về.
Bùi Từ  bàn tay trống , đoạn dõi theo bóng lưng hớn hở của Phương Tri Ý, một nỗi ấm ức bất chợt dâng lên. Cô bé  thậm chí còn chẳng buồn ngoảnh    một .
"Đội trưởng Bùi chuẩn  về ký túc xá  ?"
Mấy hôm nay, chân bà Đào Quế Vân   khỏe nên bà cứ ở nhà nghỉ ngơi. Hôm nay cảm thấy đỡ hơn chút, bà    yên , bèn tự  chống gậy  ngoài sân  dạo một vòng. Vừa bước , bà  thấy Bùi Từ   gốc cây lê cách sân nhà  xa.
Vì   thường xuyên lui tới nhà họ Phương nên bà cũng  mấy tò mò.      cửa nhà   tối muộn thế , hẳn là  chuyện  tìm bà chăng? Thế là bà chủ động bắt chuyện.
Nghe thấy tiếng gọi, Bùi Từ vội vàng thu  vẻ mặt ấm ức,  sang thấy bà Đào bèn cất lời hỏi thăm: "Bà Đào, chân của bà đỡ hơn  ạ?"