Phương Tri Ý   Bùi Từ  hái quả mọng cho  thì lòng cô như  vô vàn đóa hoa nhỏ  ngừng bung nở. Tiễn thím Đào   cô cũng chẳng còn thiết tha ăn uống, lập tức lấy hộp cơm giữ nhiệt đựng hết phần ăn  chuẩn  cho Bùi Từ ,   một câu: "Anh cả, chị dâu, em  đưa cơm cho  Bùi Từ."
Phương Tri Lễ  , nhét miếng thịt  đũa  miệng, vội : "Dương Dương, em ăn xong  hãy . Đợi  một lát, ăn xong  sẽ  cùng."
Mèo Dịch Truyện
Đợi ăn xong thì trời  nhập nhoạng tối. Chiều nay Bùi Từ  mượn giỏ   ngoài, chắc chắn là  ăn gì. Anh  tập luyện cả một buổi chiều, mỗi   thứ về đều đói đến mức như  nuốt chửng cả một con bò, Bùi Từ chắc hẳn cũng chẳng khác là bao.
Nghĩ đến việc  còn  ăn cơm, Phương Tri Ý nào còn tâm trí nghĩ đến chuyện ăn uống: "Anh, em no , em  đưa ."
Nói đoạn, cô cầm hộp cơm và chạy .
Phương Tri Lễ  ăn thêm mấy miếng thịt nữa mới giật  kêu lên một tiếng: "Ôi,    cùng Dương Dương! Tối thế  nguy hiểm lắm." Buổi tối  cùng một  đàn ông    em ruột thịt thì ai mà  lo lắng chứ?
Anh cũng chẳng kịp màng đến những miếng cơm cuối cùng, vội vàng lau miệng  chạy  ngoài. Thế nhưng khi  đuổi đến sân, bóng dáng em gái  khuất dạng.
Phương Tri Thư liếc  em trai . Giờ  mới  nguy hiểm ? Muộn quá !
Bùi Từ vốn định hái hai giỏ thôi, nhưng khi lên núi,  mới phát hiện khắp nơi đều là những trái mọng mà cô gái nhỏ  thầm thương cần. Anh cứ thế mải mê hái, quên cả thời gian.
Chủ yếu là những trái mọng   khó hái. Hôm qua thím Đào     hái loại  cuống quá dài như , về còn  sàng lọc  một  nữa. Những trái mọng nhỏ   lớn lắm,  sàng lọc thì  cúi đầu mãi, như thế  hại đốt sống cổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-ca/chuong-230.html.]
Bình thường công việc của Dương Dương chủ yếu là vẽ bản vẽ, tính toán,  lâu một chỗ nên cổ vốn  dễ  tổn thương. Anh   cô  ngoài giờ  việc vẫn   những công việc phiền phức như .
Dù   cũng  cất công hái,  thì  một  cho xong luôn. Cho nên đến khi Phương Tri Ý mang cơm chạy đến thì Bùi Từ đang  xổm  mặt đất, tỉ mỉ hái từng trái mọng.
Vì trời  tối,    gần mặt đất,  từ xa giống như cả  đang  bò sát  mặt đất .
Bên cạnh  là hai giỏ lớn  đầy ắp quả mọng và hoa dại.
"Bùi Từ!"
Trong lòng Phương Tri Ý lúc  như một lon Coca  lắc mạnh,  thấy Bùi Từ, cảm xúc bỗng chốc vỡ òa, trào dâng mãnh liệt.
"Dương Dương? Sao em  đến đây?" Bùi Từ  thấy tiếng động lập tức  dậy,  đầu  thấy cô gái nhỏ đang    đất trống phía  , trong tay ôm hộp cơm giữ nhiệt,  vui mừng bước nhanh về phía cô.
Hôm nay cô gái nhỏ  tết tóc mà buộc đuôi ngựa cao. Vì chạy một mạch nên hai bên thái dương  vài sợi tóc con tinh nghịch rớt xuống, dán  má, khiến khuôn mặt trái xoan vốn  xinh xắn nay càng thêm thanh tú. Hai má ửng hồng vì vận động,  thở vẫn  đều, nhưng nụ  ngọt ngào rạng rỡ luôn thường trực  môi.
"Đem cơm đến cho ."
Lúc , Bùi Từ mới để ý trời  nhập nhoạng tối. Ngoài kinh ngạc,  còn liếc  phía  cô,  thấy  ai  cùng, liền vội hỏi: "Em đến một  ? Anh thứ   cùng em ?"
"Em đến một ." Phương Tri Ý mở hộp cơm , giọng điệu như  khoe công lao của : "Nhanh ăn cơm  , hôm nay  thịt kho tàu đấy nhé, món em tự tay  đấy."