Nói xong, Bùi Từ dường như khẽ  một tiếng, vì trong rừng ánh sáng yếu ớt, cô cũng   rõ biểu cảm của , nên càng  đà lấn tới, thậm chí còn lắc đầu lắc cổ khiêu khích.
Bùi Từ cũng   gì, đột nhiên giơ tay nắm lấy tay cô gái nhỏ. Làn da của cô mịn màng như lụa,  xoa xoa  mới nhỏ giọng : "Sau   nhiều cách để trị em!"
"Anh  cách gì..."
"Dương Dương? Dương Dương?"
Phương Tri Ý còn  hỏi xong, giọng  của  thứ Phương Tri Lễ  truyền đến từ bên ngoài.
Anh thứ đuổi theo ngay  đó, kết quả chạy một đoạn mới phát hiện trời  tối, liền  mượn một chiếc đèn pin  vội vàng đuổi theo.
Chỉ là khi đến nơi thì trời  tối đen như mực,   thấy , chỉ  thể gọi lớn.
Nghe thấy giọng  của Phương Tri Lễ, hai  trong rừng đều giật . Rõ ràng  bên ngoài   thấy gì, nhưng Phương Tri Ý vẫn lập tức nhảy  khỏi  Bùi Từ.
Bùi Từ  dáng vẻ vội vã rời khỏi vòng tay  của cô  cho    nũng, nhưng   dám , chỉ  tủi  bĩu môi.
Phương Tri Ý  hiểu tại     thích tủi  như , rõ ràng   còn mạnh miệng tuyên bố  cách trị  cơ mà.
 thấy  tủi  đến thế,  còn cúi  nhấc hai giỏ hoa và quả mọng lớn hái cho , cô  nhịn  cong môi.
"Phương Tri Lễ, chúng  ở đây." Bùi Từ đáp  Phương Tri Lễ .
Vì   dùng cả hai tay để cầm đồ, mà trong rừng  quá tối,   dẫn cô gái nhỏ  ngoài, mà đợi Phương Tri Lễ cầm đèn pin  đón họ.
"Bùi Từ, ngày mai  đến nhà em nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-ca/chuong-233.html.]
"Được..." Ngày nào mà chẳng đến?
"Đến nhà em  với  cả và  thứ của em là chúng  đang yêu ."
"Á..." Anh   nhầm chứ?
Phương Tri Ý thấy  ngây ngốc, đưa tay đẩy  một cái: "Á cái gì? Không  thì thôi."
"Muốn ,  !" Bùi Từ  ngờ hôm nay  thu hoạch  nhiều đến , kích động đến nỗi  nhảy múa.
Lúc  Phương Tri Lễ cũng bước nhanh ,  Bùi Từ  đồng ý, còn  chạy đến  mặt hai   tò mò hỏi: "Cậu đồng ý cái gì?"
Nghe , Phương Tri Ý lập tức liếc  Bùi Từ, bây giờ   . Mặc dù cô  đồng ý để  ngày mai đến nhà , nhưng tối nay vẫn tạm thời giữ bí mật.
Bùi Từ cũng  vội vàng , nhưng đối mặt với ánh mắt răn đe của cô gái nhỏ,  mỉm   đáp: "Dương Dương  cô     bộ nữa,   cõng về nhà. Hỏi   đồng ý ,   đồng ý."
Mèo Dịch Truyện
Phương Tri Lễ   liền bước nhanh tới: "Em gái, để  cõng em." Nói xong thì đẩy Bùi Từ ,  đó đưa đèn pin cho Bùi Từ: "Cậu chiếu sáng ."
Rồi   một lời   xổm xuống  mặt Phương Tri Ý.
Phương Tri Ý   thứ  xuống  trừng mắt  Bùi Từ, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn trèo lên lưng  trai.
Bùi Từ  Phương Tri Lễ cứ thế đường hoàng cướp lấy nhiệm vụ cõng cô gái nhỏ của , cũng  tức giận. Dù  ngày mai   thể quang minh chính đại   là  yêu của cô gái nhỏ. Sau    thể cõng cô cả đời, còn Phương Tri Lễ là  trai,     cũng chỉ  một cơ hội cõng em gái mà thôi,  cũng  so đo với  .
Tối nay Bùi Từ là đội trưởng Bùi rộng lượng và đặc biệt khoan dung.
Phương Tri Lễ cõng em gái   lưng, mượn ánh sáng của  phía  chiếu , bước nhanh  khỏi rừng. Sau đó, thấy Bùi Từ vẫn còn ở phía ,   cố ý bước nhanh hơn một chút  nhỏ giọng  với em gái : "Dương Dương,   em   để Bùi Từ cõng em nữa."