Nghe Lý Đoan Ngọc  xong, Thư Thụy Chi tấm tắc: "Ôi chao, vẫn là Giáo sư Lý của chúng  chu đáo quá!"
Lý Đoan Ngọc lườm nhẹ bà bạn: "Bà , chỉ  cái trêu chọc  thôi.  nào   Giáo sư gì ."
"Sao    chứ? Danh tiếng Giáo sư Lý của chúng  bây giờ ở trường Đại học Ninh vẫn còn lừng lẫy lắm đấy!"
Mặc dù   Thư Thụy Chi và Lý Đoan Ngọc  còn thường xuyên gặp gỡ, nhưng khi liên lạc , Thụy Chi mới    khi bà bạn đến Nam Thành, Đoan Ngọc  từng   bục giảng ở trường Đại học. Hỏi thăm một chút, Thụy Chi càng ngỡ ngàng hơn khi  những thành tích nổi bật của Đoan Ngọc  đây.
"Thôi thôi thôi, bà cứ  khen ngợi  quá lời. Vậy thì bây giờ,  nên gọi bà là Viện trưởng Thư uy nghiêm,  Phu nhân Thủ trưởng quyền quý đây?"
Lần  thì đến lượt Thư Thụy Chi thoáng chút bối rối,   bà  quên mất  chị em  thiết  của  cũng tinh quái và sắc sảo chẳng kém chứ: "Thôi  , chúng  đừng trêu chọc  nữa.  thấy bà vẫn lanh lợi như xưa thì  cũng an lòng , chẳng cần  lo lắng cho bà nữa."
"Bà bận tâm   gì cơ chứ?" Lý Đoan Ngọc ngạc nhiên hỏi .
Mèo Dịch Truyện
Thư Thụy Chi giải thích: "Bà   đây là khu nhà cán bộ,   khu tập thể của trường Đại học Nam các bà . Ở đây  nhiều bà con gia quyến   học hành đến nơi đến chốn, thậm chí còn   điều,  hiểu lý lẽ. Ngày thường, nhiều    việc , tụ tập  thì chuyện thị phi còn nhiều hơn cả mấy bà già  lê đôi mách ở đầu làng. Người khôn khéo thì họ   lưng, còn  kém cỏi thì  thể  thẳng  mặt bà đấy.   sợ bà  tức giận   chứ, nên mới  'tiêm'  cho bà một mũi phòng ngừa."
Lý Đoan Ngọc  khà khà: "Chuyện  bà đừng bận tâm,     dễ nóng giận. Huống hồ, nơi nào   là nơi đó  chuyện, dù là ở trường Đại học Ninh của chúng  cũng   ai cũng thông tình đạt lý. Sống giữa chốn đông ,   tránh khỏi những lời ong tiếng ve, những chuyện ồn ào chứ.  thực sự  quá lo lắng về điều  ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-ca/chuong-331.html.]
Hai   trò chuyện,  bước tới nhà Đào Quế Vân. Thấy Lý Đoan Ngọc  gặp    là  của Dương Dương, Đào Quế Vân vồ vập, tỏ vẻ  thiết như thể gặp   chị em ruột thịt: "Ấy, mau  nhà  chị!"
"Dạ,  phiền gia đình ." Lý Đoan Ngọc bước  cửa, khách sáo chào hỏi đôi lời  đưa gói quà trong tay lên: "Mới chân ướt chân ráo đến đây   Dương Dương kể em chăm sóc cháu  chu đáo. Vợ chồng  (lão Phương và )   đều mừng lắm, vốn định cùng  ghé qua cảm ơn, nhưng  sợ  phiền gia đình, nên mới nhờ Thụy Chi dẫn  đến đây để 'nhận cửa' , coi như  mắt."
Đào Quế Vân tuy cũng  coi là   ăn học, nhưng so với Lý Đoan Ngọc – một  từng  nghiệp đại học,  còn là giáo viên  lớp ở trường Đại học danh giá – thì quả thực  thể nào sánh bằng. Nghe những lời khách sáo mà chân tình của Giáo sư Lý, Đào Quế Vân cảm thấy  chút ngại ngùng, vội vàng đáp lời: "Ấy, chị   là quá khách sáo . Dương Dương cũng là đứa trẻ ngoan hiền, thường xuyên giúp con gái  học bài. Cháu nó cũng  ít  tặng quà cho nhà  đấy chứ. Chị xem, chị  mang quà đến thế  thì thật là quá khách sáo!"
"Ấy dà,  là mấy món đồ lặt vặt  đáng giá, nhưng là do chúng  mang từ Nam Thành về đây.  nghĩ ở vùng biên cương  chắc ít , nên coi như chút lòng thành cho bà con nếm thử thôi mà."
Nghe những lời lẽ khéo léo,  chê    , Đào Quế Vân đương nhiên cũng vui vẻ nhận lấy.
Cả hai đều là những  phụ nữ phóng khoáng, thẳng tính. Chỉ  đôi ba câu chuyện, họ  hiểu tuổi tác của  và xưng hô chị em  thiết,  còn chút khách sáo  xa lạ ban đầu.
Đào Quế Vân  Lý Đoan Ngọc đến đây là để chăm sóc con dâu và con gái, nên bà vội vàng mừng rỡ : "Ôi  thì  quá! Sau  mà rảnh rỗi, chị Ngọc cứ ghé nhà em chơi nha. Có việc gì cần giúp đỡ thì chị cứ  một tiếng, đừng ngại."
Lý Đoan Ngọc cũng  chút khách sáo: "Đã  lời của em Quế Vân  thì chị đây cũng xin  khách khí nữa nhé."
"Cô Quế Vân ơi? Cô Quế Vân  nhà  ạ?"