Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
" mà   cũng là do bản     năng lực cả đấy. Cứ  công việc của đội trưởng Bùi và Dương Dương xem, nếu là chúng  thì   mà kham nổi!"
Quả đúng là . Dân khu tập thể tuy  phần ngưỡng mộ nhưng ai nấy đều tỉnh táo cả,   chuyện gì cứ   mệnh  là thành công . Rốt cuộc, bản lĩnh của mỗi  mới là điều đáng kể nhất.
Tuy nhiên,  tỉnh táo nghĩ một đằng, kẻ đần độn  nghĩ một nẻo. Ví như bà Vương Quế Chi và cô Trần Phỉ ,  chuyện nhà họ Bùi chỉ riêng sính lễ  chi hơn hai nghìn tệ mà lòng  ghen tị đến nỗi đôi mắt cứ trợn trừng đỏ ngầu.
Đặc biệt là bà Vương Quế Chi, nếu mối thông gia đó mà thuộc về nhà bà, chẳng  hai nghìn tệ    gọn trong túi ? Với  tiền lớn , bà   cần  đẩy con gái   thuê kiếm lời,   tự  bóp bụng móc tiền lấp  những khoản nợ chồng chất của thằng con trai phá của nữa chứ?
Hơn hai nghìn tệ ư? Suốt cả đời  bà   từng thấy nhiều tiền đến thế! Nhà nào cưới hỏi mà chẳng chỉ quẩn quanh tầm hơn trăm tệ sính lễ là cùng? Còn những thứ như xe đạp, đồng hồ, máy khâu, đài bán dẫn – đó vốn dĩ là những món đồ xa xỉ mà chỉ nhà giàu  ở thành phố mới dám sắm đủ, thậm chí  ít  còn  mua  đồ cũ nữa là.
Đằng  nhà họ Bùi  chỉ sắm đủ bộ xe đạp, đồng hồ, máy khâu, đài bán dẫn mà còn vung tay chi thêm cả đống tiền mặt nữa chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-ca/chuong-341.html.]
Vương Quế Chi nghĩ đến đây   kìm  mà oán trách con gái : "Mày xem mày xem, đúng là thứ vô dụng! Mẹ  dặn mày lúc đến đây  tìm cách bén mảng, bám riết lấy nhà họ Bùi , mày  chịu  lời. Giờ thì   đó! Người   đính hôn mất , mà cái con bé đó cũng chẳng còn ở khu tập thể  nữa ."  mà may , Phương Tri Lễ vẫn còn ở đây.
Mèo Dịch Truyện
Vừa nghĩ đến Phương Tri Lễ, sắc mặt bà   tươi tỉnh lên đôi phần. Bà  còn cố tình  hỏi dò khắp nơi,   một năm phụ cấp của trung đội trưởng phi công là hơn ba nghìn tệ, nay    lên  phó đại đội trưởng thì chắc chắn còn rủng rỉnh hơn nhiều. Hơn nữa,   nhà họ Phương gả con gái mà cũng  thể bỏ  một nghìn tệ  của hồi môn, chứng tỏ trong nhà họ cũng  của ăn của để  ít.
Đằng nào thì một cô con gái cũng  nhận hồi môn tới một nghìn tệ,  thì cưới vợ về chắc chắn nhà trai  cho nhiều hơn nữa chứ? Con trai mới là vàng là ngọc của cả gia đình, vợ chồng họ Phương đều là   ăn học thì lẽ nào   hiểu  đạo lý ?
Điều duy nhất khiến Vương Quế Chi   lòng về nhà họ Phương là cả hai vợ chồng đều chỉ là thầy giáo, cô giáo quèn. Nếu là một vị lãnh đạo cấp cao thì càng  nữa, nhưng xét tình hình hiện tại, bà  cũng đành  chấp nhận, chẳng thể kén cá chọn canh .
Ông bố vợ của thằng con trai bà , cái lão già thối hoắc lòng  đen tối , cứ lấy chuyện của nó  mà hăm dọa. Cứ bảo  đưa tiền là sẽ đến quậy phá, giờ cũng  chịu ly hôn, nhất định  thấy tiền mới chịu. Bà    tốn bao công sức mới gạt  ông chồng, giờ vì chuyện tiền nong  mà đầu óc cứ ong ong nhức như búa bổ.
Bà   nhờ chị gái bán suất  việc của Trần Phỉ nhưng vẫn  giải quyết  rắc rối. Gia đình bên  đúng là tham lam vô độ, còn đòi thêm một nghìn tệ nữa mới chịu ly hôn êm thấm,   to chuyện. Hiện giờ, chỉ  thể gả con gái để đổi lấy một nghìn tệ thì  bình thường   thể chịu chi ? Bởi , giờ đây chỉ còn mỗi cửa là nhà họ Phương mà thôi.
Trần Phỉ  công việc của    bán , giờ  thể  về nhà nữa, đành cắn răng  dám trái lời .