Tóm  là chẳng  lấy một lời nào là thật. Hiện tại   các đồng chí bảo vệ đưa  . Cái hạng  dám trộm cả một lọ thuốc an thần lớn thế  mà còn quanh co chối tội, e rằng đây   chuyện đùa, ẩn chứa hiểm họa khôn lường. Chắc chắn căn cứ sẽ  dễ dàng bỏ qua cho kẻ .
Thái Văn Quân kiểm tra xong các phòng bệnh  trở về thì thấy Du Dư cũng  trở . Vừa lúc ghé sát bên cô: "Du Du,     chuyện ăn trộm thuốc ?"
Du Dư gật đầu: "Phải, đồng chí bảo vệ  dẫn  đó  ."
Thái Văn Quân lắc đầu: "Gã  chắc chắn  mưu đồ bất chính, may mà  kịp thời  tóm gọn."
Du Dư cũng nghĩ như , chỉ là cô vốn kiệm lời, chỉ khẽ gật đầu,   chú tâm  công việc của .
Mèo Dịch Truyện
 lúc , Tiểu Chương tất tả chạy đến, tay xách một giỏ đầy ắp hoa quả đặc sản vùng biên cương, nào sung, nào nho rừng tươi rói.
Vừa bước  cửa, cô   rưng rưng nước mắt vì cảm kích: "Bác sĩ Du ơi,  thật sự đội ơn bác sĩ nhiều lắm, nếu hôm nay  tìm   lọ thuốc quý  thì  ắt sẽ mang trọng tội." Ban đầu, cô   lời bác sĩ Du  tìm phòng bảo vệ,   tìm cả chủ nhiệm, nhưng bệnh viện rộng lớn quá, tìm kiếm thật nhiêu khê.
Không ngờ bác sĩ Du  nhiệt tình giúp cô  liên lạc với các y tá, điều dưỡng ở tòa nhà bệnh nhân nội trú, quả nhiên  nhanh  tìm thấy thuốc.
Lần  Tiểu Chương chắc chắn sẽ  chịu kỷ luật, nhưng so với việc  tìm   thuốc thì nhẹ nhàng hơn nhiều. Bởi , cô   cố ý đến cửa hàng cung ứng mua  nhiều hoa quả mang đến biếu Du Dư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-ca/chuong-344.html.]
Du Dư vốn  thạo giao du, đối mặt với sự nhiệt tình quá đỗi như , cô vẫn giữ nét mặt điềm nhiên: "Cô  cần cảm ơn , những loại hoa quả  cô cứ mang về mà tự ăn , một     mà ăn hết ngần  ."
"Không   bác sĩ Du, bác sĩ đừng từ chối mà, những loại hoa quả  đều là đặc sản của vùng biên cương chúng  đấy. Nếu bác sĩ  ăn hết,  thể để  bậu cửa cho se    nho sấy cũng ." Tiểu Chương là một cô gái chất phác, nhiệt tình, mặc dù Du Dư  vẻ ngoài lạnh nhạt, nhưng cô   bác sĩ Du chỉ là "lạnh mặt nhưng ấm lòng" mà thôi.
Nếu  thì bác sĩ  chẳng nhiệt tình giúp cô  một việc lớn đến thế. Vì ,  dứt lời, cô  vội đặt đồ xuống  định chạy .
"Tiểu Chương, cô đợi một chút." Du Dư thấy    chạy  đến cửa thì vội vàng gọi cô  .
Tiểu Chương tưởng Du Dư vẫn  chịu nhận, bèn níu tay  cánh cửa, ngoảnh đầu  : "Bác sĩ Du..."
"Cô đến phòng bảo vệ một chuyến,  với họ rằng kẻ gian ăn trộm thuốc  lảng vảng quanh kho thuốc vài ngày nay ."
Tiểu Chương  hiểu mô tê gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, thưa bác sĩ Du."
Đợi Tiểu Chương  , Thái Văn Quân lập tức hỏi Du Dư: "Du Du,   phát hiện  điều gì ?"
Du Dư vẫn lắc đầu: "Thực  cũng  phát hiện  điều gì rõ ràng cả, nhưng   thể ăn trộm loại thuốc , mười phần thì đến tám chín phần sẽ  dùng  mục đích lương thiện. Tớ thấy nên điều tra cho rõ ràng ngọn ngành, tránh để xảy  hậu quả đáng tiếc."
Nói đến chuyện , từ nhỏ cô   lớn lên ở bệnh viện. Cô nhớ  một   đúng ngày sinh nhật của , ban đầu cha  hứa hôm đó sẽ về sớm, nhưng cuối cùng cả hai đều thất hứa,  những  về mà còn  đợi đến tận ngày hôm  mới trở .