Bùi Từ  thích dáng vẻ vợ  nép  lòng, ôm cô trong tay dường như  sở hữu cả giang sơn .
Anh đưa tay vuốt ve gò má mềm mại của cô,  đó từ từ di chuyển  , cả bàn tay ôm lấy gáy cô, nhẹ nhàng xoa nắn.
Phương Tri Ý  chút sợ nhột, da ở gáy vốn  nhạy cảm. Trong vòng tay , cô khẽ vặn  qua , đang định hỏi han, thì  ngẩng đầu lên, môi  chạm  môi , lạnh buốt.
Khi Bùi Từ hôn Phương Tri Ý,  phát hiện cô vẫn đang mở mắt. Chàng khẽ nhắc nhở: "Dương Dương, ngoan, nhắm mắt ."
Nhớ  lúc hai  hôn , vẫn là Phương Tri Ý chủ động. Hồi , Bùi Từ vẫn còn là một  trai ngây thơ trong trắng, ngay cả việc nhắm mắt khi hôn cũng là học theo cô. Nào ngờ mới  bấy lâu, kỹ năng   luyện  thành thục đến thế.
Phương Tri Ý nghĩ đến  đầu tiên cô hôn  vẫn còn ở trong rừng cây  núi. Lúc đó   còn ngây ngốc, so với bây giờ thì khác xa một trời một vực. Cô  nhịn  mà phì ,  kìm  mà bật thành tiếng .
Không ngờ hành động  của cô khiến Bùi Từ khẽ nhéo nhẹ  eo cô. Chàng tưởng cô đang trêu chọc  là kẻ   hôn,  đó lùi  một chút, nghiêm túc hỏi: "Anh hôn em dở lắm ? Sau  chúng  thử nhiều  hơn, ngày nào  cũng hôn em, chắc chắn sẽ thành thục hơn nữa."
Một  lặng chợt bao trùm căn phòng trong vài giây. Phương Tri Ý   nên trả lời  thế nào. Nói  thì  vẻ như   nhiều lắm,    thì lỡ    về nhà  bắt  luyện, như  thì quá phiền phức.
Thế là cô   gì, nhưng lúc  im lặng chính là đồng ý. Bùi Từ ôm lấy Phương Tri Ý,  tiếp tục trao cho cô một nụ hôn nồng cháy. Đây quả là một cái cớ tuyệt vời mà   nảy , tuyệt đối  thể bỏ lỡ!
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-ca/chuong-389.html.]
Kết quả là hai   chạm đến cửa phòng thì   tiếng gõ cửa.
Mặc dù  dì Thư sẽ  đẩy cửa  ngay, nhưng hai  vẫn giật nảy . Đặc biệt là Phương Tri Ý, cô lập tức nhảy phắt  khỏi vòng tay Bùi Từ,  đó ngẩng đầu phát hiện khóe miệng  vẫn còn dính vết son môi của cô, thì vội vàng đưa tay lau lau  miệng  hai cái.
Bình thường cô  dùng những thứ , nhưng   kết hôn  vui vẻ. Hơn nữa, thỏi son  là  chồng từ cửa hàng ở Bắc Kinh mua cho cô, nên cô cũng ngoan ngoãn tô. Kết quả lúc   thành tang chứng rõ ràng.
Đợi kiểm tra cho  thỏa   đấy, Bùi Từ mới mở cửa, nhưng hai  đều quên mất  con gái  tô son thì nay  môi   còn chút sắc son nào.
"Dì Thư."
"Dương Dương, Tiểu Từ,  ăn chút gì  con." Dì Thư Thụy Chi   dứt lời   thấy Phương Tri Ý  lưng Bùi Từ. Khi chú ý đến đôi môi của cô, dì cũng   gì, chỉ đưa mắt  thêm một lát, đoạn  tủm tỉm  đầu   ngoài.
Phương Tri Ý là  tâm lý tinh tế, lập tức hiểu ý. Mặc dù hôn  là chuyện của hai , nhưng khi  Bùi Từ  cạnh, cô lập tức hờn dỗi lườm  một cái: "Đều tại  hết! Dì Thư chắc chắn  hiểu  chúng    gì ." Mặc dù cô thấy đây là chuyện bình thường, nhưng câu chuyện riêng tư như thế  mà để  lớn trong nhà phát hiện thì vẫn thấy ngượng ngùng.
Trước mặt Phương Tri Ý thì Bùi Từ đúng là lính nhà bếp chuyên đội nồi, vợ  gì cũng  . Tóm ,  sai chắc chắn là , vội vàng thành khẩn phân trần: "Ừ, đều tại , lát nữa  sẽ  giải thích cho dì Thư hiểu."
Chuyện  còn giải thích gì nổi nữa? Phương Tri Ý tức giận nhéo Bùi Từ một cái rõ đau.
"Được ,  giải thích nữa."