Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Phương Tri Ý khẽ “ừm” một tiếng  mới  xuống bên cạnh Bùi Từ. Ghế của bàn bát tiên là loại ghế dài,  đủ cho hai  .  vì hai đầu ghế cách  một  nên      sát mép, nếu  ghế sẽ  kênh lên. Bùi Từ  nhích  giữa một chút, nên  khi Phương Tri Ý  xuống thì gần như sát cạnh Bùi Từ.
Chân đàn ông dài, khi co  sẽ chạm  chân bàn, vì    dạng  hai bên.
Phương Tri Ý   xuống, chân  chạm  chân  đàn ông. Mùa hè mặc quần áo mỏng,  ấm lạ lẫm   của  lập tức khẽ chạm  cô.
Trước đây chỉ tiếp xúc với những con thây ma lạnh lẽo, Phương Tri Ý còn   quen. Cô hé mắt  thấy Bùi Từ  chú ý đến  thì lặng lẽ nhích sang một bên chút.
Đợi thoát khỏi  ấm , Phương Tri Ý mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô vốn ngỡ   mà  ai  ,  ngờ  chuyện đều lọt  mắt Bùi Từ. Anh buồn   cô gái nhỏ lén lút dịch chuyển, cũng thu chân  một chút, sợ lát nữa cô  ngại mà  dùng bữa .
Lúc , Phùng Thúy Chi và Lưu Vĩnh Thành  bưng hết tất cả các món lên bàn.
Lưu Tuệ Trân  múc riêng cho Phương Tri Ý một bát canh thuốc: “Dương Dương, uống canh   con.”
Mèo Dịch Truyện
“Cháu cảm ơn dì Tuệ Trân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-ca/chuong-39.html.]
Bùi Từ liếc  bát canh chỉ  Phương Tri Ý mới , khó hiểu  Lưu Tuệ Trân.
Lưu Tuệ Trân  thẳng  lên thì thấy ánh mắt Bùi Từ dừng   ,   Dương Dương  mới giải thích: “Đồng chí Bùi   uống canh ?”
“Dì Tuệ Trân, đây là canh gì  ạ?”
Lưu Tuệ Trân giải thích: “Đây là canh thuốc, Dương Dương sức khỏe yếu, ngày thường ở nhà đều chuẩn  cháo thuốc hoặc canh thuốc để bồi bổ cho con bé.”
Nói xong  múc cho Bùi Từ một bát, nghĩ đến  lái máy bay, bình thường chắc cũng  mệt, bồi bổ một chút cũng .
Bùi Từ bưng bát canh lên uống một ngụm, thấy mùi vị  tệ,  uống thêm mấy ngụm nữa.
Lưu Tuệ Trân thấy  liền hỏi một câu: “Đồng chí Bùi thấy thế nào, mùi vị  hợp khẩu vị ?”
Bùi Từ gật đầu : “Rất hợp,  ngon.” Mặc dù là canh thuốc nhưng   hề  mùi thuốc, ngược  còn mang theo một mùi thơm dịu nhẹ của thảo mộc và thịt hầm.
Lưu Tuệ Trân  : “Dương Dương nhà chúng  uống thuốc mãi thành quen, mặc dù con bé ngoan ngoãn  bao giờ  thuốc đắng, nhưng  nhà vẫn xót lắm. Sau đó  theo lời khuyên của bác sĩ nên hầm một  vị thuốc thành canh, như  sẽ dễ uống hơn nhiều. Hơn nữa, chữa bệnh bằng ẩm thực còn  hơn cả thuốc thang, cả nhà đều  thể uống, đều  thể bồi bổ cơ thể.”
Bùi Từ  Lưu Tuệ Trân   thì  Phương Tri Ý. Cô gái nhỏ vẫn ngoan ngoãn uống canh, từng ngụm nhỏ, thật ngoan ngoãn.