Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Lý Đoan Ngọc  tính cách của Dư Dư, bề ngoài  vẻ lạnh nhạt nhưng thực     hổ, liền trừng mắt  con gái: "Được , đừng trêu chị Dư Dư của con nữa." Nói xong, bà   sang Dư Dư: "Bây giờ cũng  còn sớm nữa ,  là Dư Dư về nhà ăn cơm trưa với chúng   nhé?"
Dư Dư  đồng hồ, quả thật  còn sớm nữa. Trước đây cô  ít khi đến nhà họ Phương,   vì  thích, ngược  là vì cả nhà họ đều quá , cô luôn sợ   xứng đáng nhận lấy sự  bụng , cũng sợ  đến sẽ  phiền họ, vì   ít khi ghé thăm. Hôm nay cô mới nhận , dù   thế nào  chăng nữa, nhà họ Phương vẫn luôn coi cô là  một nhà. Nếu cô còn giữ suy nghĩ như  thì mới thực sự khiến   chạnh lòng. Thế là cô gật đầu : "Dạ  ạ."
Lý Đoan Ngọc  vui, một tay nắm tay con gái, một tay nắm tay Dư Dư : "Sau  mỗi ngày đều đến nhà ăn cơm nhé, cô sẽ nấu đồ ngon cho con mỗi ngày."
"Cháu cảm ơn cô ạ."
"Con ngoan, đừng mãi  lời cảm ơn. Con  nhớ   ở đây   chỉ  một  con  ?"
Dư Dư  khách sáo nữa, mà ngoan ngoãn gật đầu.
Vì chuyện hôm nay mà quan hệ giữa Phương Tri Lễ và Dư Dư đột nhiên tiến triển nhanh chóng. Hai  vốn chẳng  hy vọng kết hôn,  mà đến Tết  bắt đầu bàn bạc chuyện trăm năm. Trong nhà, Lý Đoan Ngọc là  vui nhất, mặc dù bà  thấu tình đạt lý, nhưng  cha  thì ai mà chẳng mong con cái   một cuộc sống êm ấm, viên mãn.
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-ca/chuong-411.html.]
Vì , năm nay nhà họ Phương đón Tết náo nhiệt hơn bao giờ hết.  so sánh như ,  cha ở Nam Thành  cô đơn một . Phương Tuấn Khanh cũng là   điều, chỉ cần  nhà sống  là ông vui , hơn nữa ông cũng  cô đơn, còn  lão Chu bầu bạn.
Lão Chu, từ khi vợ mất bao nhiêu năm nay cũng   tìm thêm ai. Ban đầu ông sợ  lỡ dở hạnh phúc  khác,  sợ  mới  đối  với con cái . Vì , bao nhiêu năm nay  thành quen .
Ngày Tết, hai  còn  một bàn đồ ăn. Chu Thừa Khang còn lấy mấy bình rượu Mao Đài mà  cất giữ , rót cho mỗi  một ly: "Lão Phương ,   tích trữ  mấy bình rượu Mao Đài. Vốn định  nếu Giới Nhiên  thể lấy  Dương Dương thì  sẽ tặng hết cho ông." Ai ngờ  tính  bằng trời tính, Dương Dương  lấy con trai của thủ trưởng Bùi.
Chu Thừa Khang  xong thở dài tiếc nuối: "Thôi thì chẳng còn dịp nào nữa,  đành cùng ông cạn chén, coi như vẹn ước nguyện năm xưa."
Phương Tuấn Khanh nâng ly rượu chạm cốc với Chu Thừa Khang,  : "Sao  thể uống cạn hết  chứ,   Giới Nhiên nhất định sẽ lập gia đình mà."
Chu Thừa Khang trầm ngâm,   gì. Đứa con trai  phần ngốc nghếch của ông vốn chẳng hề  ý định lập gia đình,  mà khó khăn lắm mới để tâm đến Dương Dương, để  giờ đây cô gái   theo chồng...
 những lời , ông chẳng thể thốt . Vốn dĩ, hai đứa trẻ   duyên phận, giá như thuở  ông  thể bảo bọc  cô bé,  lẽ   một kết cục khác. Dù tiếc nuối vì Dương Dương  thể trở thành con dâu, nhưng ông cũng hiểu rõ tính cách của con trai Tư lệnh Bùi. Suốt những năm qua, ông vẫn xem Dương Dương như con gái ruột. Nay thấy cô bé   sự lựa chọn  hơn, một  đàn ông hơn hẳn con trai  như Bùi Từ, ông già  đương nhiên cũng thấy vui mừng khôn xiết.