Mặc dù  , nhưng  lỡ buôn chuyện  thì ai chẳng   cho tường tận,  thể bỏ dở giữa chừng .
Bùi Từ  ánh mắt tò mò, long lanh của vợ , liền   suy đoán của : "Anh nghi là Tuệ Quân chê Trần Gia Lễ quá lớn tuổi."
"Tiểu Quân mười tám, thế Trần Gia Lễ bao nhiêu tuổi?"
"Ba mươi hai."
"Lớn hơn tận mười bốn tuổi ư?"
Bùi Từ gật đầu: " ."
Thế thì quả đúng là chênh lệch nhiều thật, Phương Tri Ý cũng thôi  thắc mắc thêm nữa. Chuyện phiếm  xong, chẳng qua là vì  quen nên cô mới tò mò một chút. Thật lòng mà , mối quan hệ của hai  họ còn  hấp dẫn cô bằng mấy bức tranh chữ sắp sửa mua về.
Chủ đề của hai vợ chồng tự nhiên chuyển từ chuyện phiếm sang chuyện khác.    hết câu thì  tới cửa nhà.
Hai   ,  đó gõ cửa  lặng lẽ  dịch sang một bên.
Hôm nay Tống Trinh  nghỉ,   đến cơ quan. Sáng dậy bà dọn dẹp nhà cửa, nghĩ bụng tháng năm Dương Dương sẽ về, chắc chắn sẽ ở  nhà mấy bữa nên bà tranh thủ dọn dẹp phòng ốc một lượt.
Vừa dọn xong xuống lầu thì  thấy tiếng gõ cửa. Bà còn tưởng là  đưa báo hằng ngày cho ông nhà. Ai dè,  mở cửa  thấy ai, bà bước  ngoài  một cái. Vừa đặt chân  ngoài  thấy con trai và con dâu   cửa,  híp mắt  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-ca/chuong-434.html.]
"Mẹ." Hai  đồng thanh cất tiếng. Tống Trinh ngẩn  một lúc mới phản ứng , ngay  đó bà kinh hô một tiếng: "Ông Bùi ơi, ông  đây mau!"
Bùi Minh Tuyên tưởng  chuyện gì cấp bách, vội vàng chạy  khỏi thư phòng. Ai dè,   đến cửa  thấy con trai  đưa Dương Dương về đến.
Mặc dù đây là  đầu tiên ông gặp con dâu, nhưng ông  nhận  ảnh mấy  , nên  cái là nhận  ngay.
Mèo Dịch Truyện
"Sao về mà  báo một tiếng?" Bùi Minh Tuyên  lời  là với con trai , nhưng   mặt   trở nên tươi  rạng rỡ: "Dương Dương, đường xá xa xôi, con vất vả . Vào nhà  nghỉ   con."
"Thưa bố, chúng con  tàu giường , nên chẳng vất vả gì  ạ."
Người giúp việc trong nhà  thấy tiếng động  chuẩn  sẵn nước nóng, thấy hai   nhà vội vàng bưng nước  mời.
Tống Trinh vẫn luôn nắm tay con dâu, đến khi cô  xuống mới hỏi: "Sao  báo  cho nhà một tiếng, để bố con cho xe  đón? Đi tàu mấy ngày trời  còn  tự  xe buýt về, chẳng  là phiền toái lắm ?"
Phương Tri Ý nhận lấy cốc nước  giúp việc đưa tới,   một tiếng cảm ơn  mới trả lời lời  chồng: "Dạ  phiền phức  ạ. Vừa  con cũng  ngắm nghía xem thành phố Bắc Kinh  dáng vẻ  ."
Tống Trinh  cô gái nhỏ   thì  tủm tỉm: "Muốn  dạo thì đợi về nhà nghỉ ngơi xong, ăn uống no nê   sẽ đưa con  dạo một vòng. Mà  đến chuyện ăn uống," Tống Trinh  hỏi: " , Dương Dương, con còn  ăn sáng đúng ? Mẹ sẽ bảo  giúp việc chuẩn  cho con chút gì đó..."
"Dạ ,  cần  ạ. Con và Bùi Từ  ăn ở ngoài ." Lúc xuống xe, Bùi Từ  đưa cô đến một quán mì ở đầu ngõ phía  ăn sáng.
"Vậy thì  , chúng  chuẩn  bữa trưa thôi!"
Tống Trinh vội vàng bảo  giúp việc chuẩn  bữa trưa. Bà     dậy   bếp, thấy đồ ăn trong bếp  thấy quá ít, liền gọi chồng: "Ông Bùi , ông  mua thêm chút đồ ăn . Xuống chợ lớn phía Bắc thành phố , ở đó  cá tươi tôm sống, tiện thể mua thêm ít thịt nữa nhé."