Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Nhờ Bùi Từ xoay sở  vé giường , Phương Tri Ý  rằng chuyến hành trình ròng rã ba ngày ba đêm  sẽ dễ chịu hơn nhiều, ít nhất là mỗi tối cô đều  thể say giấc.
Lúc đầu, Phương Tri Ý vẫn còn đôi chút sợ hãi. Dù  thì giường  cũng là khoang xe chung, hơn nữa cửa sổ tàu hỏa   thể mở  .
Cô    về miền biên cương thì đất rộng  thưa, đến đêm khi tàu hỏa băng qua những chốn hoang vu, sẽ  kẻ lợi dụng sơ hở trèo qua cửa sổ để trộm cắp đồ đạc. Mà những khoang giường ,  nghi ngờ gì, chính là mục tiêu hàng đầu của bọn chúng.
Thế nên, đêm đầu tiên, cô ôm chặt chiếc túi nhỏ quý giá trong lòng, căn bản  tài nào chợp mắt nổi. Cứ  chút động tĩnh là cô  hé mắt  xem, lặp  lặp  như . Cho đến khi cô mơ màng  , bỗng cảm thấy  ai đó đang  bên cạnh.
Ngay khi cô định cất tiếng, một bàn tay ấm áp và thô ráp  kịp thời bịt kín miệng cô.
Cô còn ngỡ là kẻ trộm  cướp đồ của , sợ hãi vùng vẫy  gọi to tên Bùi Từ.
Thế nhưng, cô còn  kịp lên tiếng thì giọng  quen thuộc của Bùi Từ  vang lên : “Là  đây.”
Phương Tri Ý  tiếng Bùi Từ, lúc  mới thở phào nhẹ nhõm. Đoạn, cô   nũng chất vấn  đang bịt miệng : “Anh  ngủ ,  đây  gì thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-ca/chuong-45.html.]
Do ở chung mấy ngày qua, cô và Bùi Từ càng ngày càng  thiết, ngay cả khi trò chuyện cũng  phần  đằng chân lân đằng đầu.
Mèo Dịch Truyện
“Anh thấy em cứ trằn trọc mãi,   trong   khỏe ?” Bùi Từ  để tâm đến câu hỏi của cô bé, ngược  còn ân cần hỏi han sức khỏe của cô .
Phương Tri Ý   thì mặt đỏ bừng. Cô thấy  quả thực  lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, bèn chậm rãi lắc đầu: “Dạ,   ạ.”
“Vậy thì ? Sao   ngủ?” Bùi Từ là quân nhân,  kiêm phi công, nên bản tính vô cùng nhạy bén. Ban đầu  còn tưởng cô bé lạ giường nên  ngủ , nhưng  đó phát hiện rõ ràng cô  thể chợp mắt. Anh cứ ngỡ cô bé  khỏe nên  đến xem, ai ngờ  vô tình  cô giật .
“Em sợ  kẻ gian.” Phương Tri Ý khẽ thì thầm. Nếu là  đây thì cô sẽ chẳng mảy may lo sợ, nhưng bây giờ mang theo cái  thể yếu ớt  thì đương nhiên  cẩn trọng hết mực. Đây chính là  bộ gia sản cha   dồn hết cho cô.
“Phụt.” Lời  của cô khiến Bùi Từ bật  thành tiếng: “Làm gì  kẻ trộm nào?” Anh đường đường  đây, còn kẻ trộm nào dám bén mảng, chẳng  là  coi   gì ?
Phương Tri Ý thấy Bùi Từ  tin, lập tức kể  những gì    ngóng  cho  . Hơn nữa, lúc họ đến đây còn gặp  chuyện hành lý của khoang giường  bên cạnh  kẻ gian lấy mất.
Bùi Từ nghiêm túc lắng  xong, đoạn giơ ngón tay chỉ  chiếc áo khoác quân phục vẫn còn treo ngay ngắn ở đầu giường: “Tuyệt đối   kẻ trộm nào dám tìm đường chết.”