Phương Tri Ý vốn dĩ từ nhỏ  yếu ớt, sức khỏe  . Bình thường con bé  chẳng  khẩu vị,  khi đổ bệnh  càng chẳng nuốt nổi thứ gì. Bà Lý Đoan Ngọc nghĩ bụng, tối qua con bé  nhịn đói cả bữa, nếu giờ  chịu ăn thêm chút nào, e rằng cơ thể sẽ  thể chịu đựng nổi.
Phương Tri Ý  đói lắm, nhưng cả đêm  khó chịu nên cũng  ăn gì đó thanh nhẹ. Cháo – một thứ chẳng thể nào lấp đầy bụng ở thời mạt thế khốc liệt,  từ  lâu  cô  hề đụng đến. Giờ đây đột nhiên   nhắc,  thấy trong lòng dâng lên chút thèm .
"Được."
Thấy con gái gật đầu, bà Lý Đoan Ngọc liền cẩn thận đặt cốc sứ lên bàn cạnh giường, đoạn giúp con gái đắp  chăn  mới  dậy. "Vậy con cứ nghỉ ngơi một lát,   bưng đồ ăn sáng  cho con nhé."
"Mẹ ơi, con tự  xuống giường ăn  mà."
Lúc nào mà cô, một đại lão từng tung hoành khắp nơi,   đến mức yếu ớt cần  khác bưng cơm tận giường thế ? Vừa dứt lời, cô toan tự  lật , gượng dậy khỏi giường.
Thế nhưng,  mới cử động, cô   hiện thực yếu ớt vả thẳng  mặt. Bây giờ, cô quả thực mong manh như một cành liễu  gió, rõ ràng chỉ là động tác lật  xuống giường mà  cảm thấy thở dốc  thông. Cơ thể tựa như  gỉ sét, mỗi khi cử động là  khó chịu vô cùng, hơn nữa tứ chi còn như mới  lắp ghép vội vàng,     theo sự sai khiến.
Phương Tri Ý, một đại lão từng tung hoành chốn mạt thế, giờ đây chỉ  bật . Đây rốt cuộc  còn là cô  chứ?!
Bà Lý Đoan Ngọc  con gái đang cố tỏ vẻ kiên cường nhưng  bất lực thất bại, trái tim bà đau nhói như  ai đó bóp nghẹt. Cả đời , điều bà áy náy nhất với con gái chính là  thể trao cho con một cơ thể khỏe mạnh. Sau khi cố nén   cảm xúc ngổn ngang, bà  dịu dàng vỗ về con:
"Người  vẫn , bệnh đến như núi đổ, bệnh  như tằm rút. Con mới  hồi tỉnh,   sức là chuyện thường tình. Con cứ ngoan ngoãn tựa  đây,  bưng đồ ăn  cho con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-ca/chuong-5.html.]
Mèo Dịch Truyện
Phương Tri Ý thực lòng   , nhưng cơ thể yếu đuối  khiến hốc mắt cô cứ thế ươn ướt. Cả   mới ốm dậy, trông  càng thêm yếu ớt, mềm mại, đến cả một lời phản kháng cũng chẳng thể  thành câu.
Bà Lý Đoan Ngọc  con gái ngoan ngoãn  đó, đôi mắt long lanh dịu dàng nhưng  ẩn chứa nét yếu đuối khiến lòng bà thắt . Bà  khỏi thầm lo lắng, đứa con gái bé bỏng ngoan hiền như , đưa lên Tây Bắc xa xôi , rốt cuộc là phúc  là họa đây?
Mãi đến khi bóng   khuất, Phương Tri Ý mới khẽ thở dài. Chẳng lẽ cô  yếu đuối, bệnh tật thế  cả đời ? Không đời nào!!!
 lúc cô đang chìm trong nỗi buồn rầu và sự bất lực, thì trong đầu bỗng nhiên vang lên một giọng  máy móc khô khan.
"Ký chủ  mến, xin hỏi bây giờ  mở  gian dự trữ thức ăn ?"
Không gian dự trữ thức ăn ư? Cái quái gì thế ?
Phương Tri Ý còn  kịp tiêu hóa hết chuyện xuyên   sách, giờ  xuất hiện thêm cái gọi là " gian dự trữ thức ăn" nữa ?  dù  cô cũng là kẻ từng sống sót qua thời mạt thế khốc liệt, năng lực tiếp nhận những điều lạ lùng vốn  tương đối cao. Do dự một lát, cô liền chọn mở .
Không gian   hề  bất kỳ yêu cầu phức tạp nào, nó tựa như một căn biệt thự rộng lớn, chỉ cần đẩy cửa bước  là sẽ thấy từng dãy kệ hàng dài tăm tắp. Đồ vật bên trong  bộ đều là thức ăn, từ sơn hào hải vị đến những món ăn dân dã, chỉ cần cô từng thấy qua đều  đủ cả. Hơn nữa, những món ăn  còn  thể tự động bổ sung  khi ăn hết.
Thời gian trong  gian     trôi , đồng nghĩa với việc  đồ vật bên trong sẽ vĩnh viễn tươi mới,  bao giờ quá hạn sử dụng.
Điểm quan trọng nhất là những món thức ăn  đều ẩn chứa công dụng đặc biệt,  thể trị bách bệnh. Đương nhiên, chúng chỉ  hiệu quả đối với riêng cô mà thôi, quả thực chính là đo ni đóng giày cho  thể yếu ớt . Có thể , đây đúng là trong cái rủi  cái may.