Người  vốn  quên lắm. Có sự quan tâm của  thương, nỗi đau chỉ là thoáng qua. Lúc , Phương Tri Ý gần như  quên  nỗi đau xé ruột xé gan, chỉ còn cảm thấy  nhức nhối.    hỏi , cô   chút tủi , khẽ chu môi : "Sợ chứ,  còn đau lắm nữa."
Thực  Phương Tri Ý  hề  khao khát cháy bỏng về việc sinh con đẻ cái, đặc biệt là trong cái thời buổi . Nếu   Bùi Từ dành cho cô sự cưng chiều và dịu dàng vô hạn, thì cô nhất quyết chẳng đời nào chịu đựng nỗi vất vả .
"Anh xin  Dương Dương." Bùi Từ    gì hơn, chỉ thấy áy náy với vợ, khiến cô  chịu đựng khổ cực lớn lao đến thế.
"Thôi mà,  đừng  xin  nữa. Chịu đựng chút đau đớn để   cô con gái nhỏ ngọt ngào , em cũng thấy  vui."
Khi Lý Đoan Ngọc trở , bà thấy con rể  chăm sóc con gái  chu đáo, thấy vợ chồng đang thủ thỉ tâm tình nên  . Bà lặng lẽ   ngoài,   vội vàng  về phụ giúp công việc.
Tống Trinh  cho thịt gà  nồi hầm thì thấy Lý Đoan Ngọc trở , bèn hỏi: "Đoan Ngọc,   về  ?"
Lý Đoan Ngọc     thấy dáng vẻ tỉ mỉ, chu đáo của con rể, đối với  bây giờ, bà hài lòng vô cùng. Ngay cả khi  chuyện, giọng bà cũng dịu dàng hẳn: "Tiểu Bùi  chăm sóc Dương Dương tề chỉnh ,   cũng chẳng giúp  gì, nên về đây phụ bà một tay. Chúng   cơm sớm mang qua, đừng để hai đứa nó đói bụng."
Tống Trinh  thái độ của Lý Đoan Ngọc thì  con trai  chắc chắn    vợ thất vọng, bà liền  mỉm khiêm tốn đáp lời: "Đàn ông   chăm sóc  vợ con , thì còn  thể thống gì nữa. Đây là việc nó nên  thôi."
Nói  thôi chứ, thực sự   mấy ai? Nhiều  đàn ông, chớ  đến việc tỉ mỉ lau rửa cho vợ, thậm chí còn hắt hủi, ghẻ lạnh. Dù  thì trong mắt một  kẻ cạn nghĩ, m.á.u bẩn và mồ hôi chẳng  thứ gì  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-ca/chuong-505.html.]
Bởi , một Bùi Từ như thế xem như    chiếm trọn thiện cảm và lòng tin của  vợ Lý Đoan Ngọc.
Bùi Từ giúp vợ tề chỉnh xong xuôi,  đút cho cô nửa chén nước ấm. Vì  thấy đói bụng nên cô cũng  uống sữa,  bèn dỗ cô chợp mắt một lát.
Phương Tri Ý lâm bồn từ sáng sớm, cả ngày bận rộn  hao tổn sức lực, quả thực  dễ dàng chìm  giấc ngủ. Biết  ruột và  chồng mang cơm tối đến,  tiếng   trò chuyện, cô mới từ từ choàng tỉnh.
"Dương Dương tỉnh  đó ? Trong  con   khỏe chỗ nào ?" Lý Đoan Ngọc đang bày thức ăn ở bên cạnh. Tống Trinh thấy con dâu choàng tỉnh, vội vàng   gần ân cần hỏi han.
"Mẹ, con chẳng thấy khó chịu gì cả." Phương Tri Ý lắc đầu, chỉ là ngủ  lâu, nên đầu  chút nặng nề thôi.
Lúc , Bùi Từ  múc một bát canh gà nóng hổi mang đến: "Mẹ,   ăn cơm   ạ. Dương Dương chắc cũng đang đói bụng , con sẽ đút cho cô  ăn một chút."
Tống Trinh nghĩ rằng từ lúc Dương Dương lâm bồn đến giờ   ăn gì, mà sinh nở  là chuyện hao tổn sức lực đến thế, tất nhiên bà cũng chẳng ngăn cản.
Sợ Phương Tri Ý mới sinh con   khẩu vị, Tống Trinh và Lý Đoan Ngọc  hầm món canh khá nhạt. Váng mỡ nổi lềnh bềnh  mặt canh   hớt  cẩn thận từng chút một, cuối cùng chỉ còn  nước canh thơm lừng   mang đến.  để đảm bảo cô  no bụng, trong canh còn đánh thêm lòng đỏ trứng gà.
Mèo Dịch Truyện
"Em tự ăn  mà." Phương Tri Ý vốn hiếm khi để Bùi Từ đút cho ăn, thấy  lúc  cũng   sức lực  nên  tự tay cầm bát.