Ông chồng bà   việc ở mỏ đá,  may  thương ở chân, nay ở nhà chỉ coi như nửa . Thú thực, một gia đình như  mà  cưới vợ cho cả hai đứa con trai thì quả là vấn đề nan giải, ngay cả đứa  kỹ sư ở nhà máy tổng hợp  cũng khó mà cưới  vợ.
Đằng nào thì bà  cũng chẳng coi ai  gì, nhất định  là   ăn lương thực phẩm mới xứng đáng với con trai bà . Mà  là  ăn lương thực phẩm,  càng  chọn   gia cảnh .
Vả , bà  còn  nắm chặt tiền lương của con dâu,  thế mới  tiếng  trong gia đình.
Vậy thì  tìm    như thế? Cuối cùng bà  cũng để mắt đến Tống Phỉ. Bà   hỏi thăm dò la một chút về cô gái : cô   còn cha  ruột,  gặp chuyện  tố cáo, dù chức vụ   giáng xuống nhưng dù  vẫn  ăn lương thực phẩm.
Vả , chuyện cô   còn cha  ruột khiến bà  mừng rỡ khôn xiết. Cô gái  chỉ cần gả  nhà , thì   bà    mưa  gió thế nào chẳng .
Mèo Dịch Truyện
Rốt cuộc con trai bà   thực lòng thích Tống Phỉ  chỉ  lời  già mà tiếp cận cô, Lý Đoan Ngọc cũng  rõ.
Thế nhưng,  khi kết hôn, lúc   đưa Tống Phỉ về  mắt, bà  chồng   nắm tay cô : ‘Cô gái ngoan,   con cứ coi  như  đẻ,  nhất định sẽ thương con hết lòng.’
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-ca/chuong-516.html.]
Ấy thế mà  khi về nhà chồng, cô    chồng bắt nộp hết cả tiền lương, ăn quá một đũa thịt cũng  lời  tiếng ,  chu  việc nhà,  chăm sóc chồng cũng  . Nhất là từ khi Tống Phỉ  nhận  viện nghiên cứu, bà  càng  đà  khó, lời  tiếng   ngớt, rằng phận đàn bà  lấy chồng thì nên yên phận ở nhà lo nội trợ, nuôi dạy con cái, chứ   lúc nào cũng tơ tưởng đến chuyện tranh đua với đàn ông ngoài xã hội. Bà  còn đòi Tống Phỉ  đổi chỗ  với con trai bà, bảo cô  cứ về nhà máy  những công việc lặt vặt như ,  thế mới dư dả thời gian mà vun vén gia đình.
Cứ như thể trời sinh  phận đàn bà là để xoay quanh đàn ông, chỉ nên quanh quẩn với xoong nồi chảo bát. Thấy Tống Phỉ chẳng mảy may để tai, gần đây hễ gặp ai trong khu tập thể, bà   lôi con dâu  mà chì chiết là cái thứ bà    đẻ. Thậm chí bây giờ, mỗi ngày bà  đều  kiểm tra tủ quần áo của Tống Phỉ, hễ thấy thêm một chiếc áo mới là  kéo hàng xóm đến xem,  than vãn  sống cơ cực nhường nào, còn con dâu thì chẳng  thương xót,  chút tiền là vung tay mua sắm, đúng là   điều.
Lý Đoan Ngọc  xong tức   nên lời, kiểu  gì thế .
Đây cũng là  đầu tiên Phương Tri Ý  những lời chua ngoa, trơ trẽn đến , cứ nghĩ viện nghiên cứu là cái chợ,   thì ,   thì  chắc?
Bây giờ  nhiều công việc đều chú trọng truyền nghề, kế thừa, nhưng viện nghiên cứu thì kiên quyết  chấp nhận chuyện đó,  là  thực sự  bản lĩnh mới mong trụ  .
Tất nhiên,   chỉ  chuyện đó. Phương Tri Ý nghĩ, thời đại mới  tới,  mà vẫn còn những lời lẽ cổ hủ, thiển cận đến . Cái thuyết nữ giới  xoay quanh nam giới là từ thời nào ?
"Thế còn  chồng của Tống Phỉ thì ?" Phương Tri Ý    kể rằng chồng Tống Phỉ cũng chẳng  gì, cô nghĩ, dù    cũng là kỹ sư ở nhà máy tổng hợp, lẽ nào  cũng giống y hệt bà  già ?