Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
"Em còn nhớ mấy năm về , lúc em và Đại đội trưởng Bùi mới chuyển công tác đến đây, ở Tổ Khí động  một cô gái chuyên phụ trách ghi chép  liệu ?"
"Có chứ chị, hình như cô  họ Trần thì ?"
" , chính là cô  đó." Chị Từ gật đầu xác nhận.
"Tiểu Trần giờ   ?" Phương Tri Ý bỗng nhớ , thuở  khi cô mới đến đây, cô gái đó cũng chỉ là một tân binh   nghiệp, tuổi đời còn trẻ, nên ở cái nơi căn cứ xa xôi , ai nấy đều  tận tình chăm sóc cô.
Cô gái nhỏ  cũng khá hoạt bát, nhưng vì trình độ văn hóa  hạn nên chỉ  thể đảm nhiệm một  công việc ghi chép sổ sách đơn giản. Hồi đó, các vị lãnh đạo căn cứ thấy cô  việc cẩn thận,   chăm chỉ, định sang năm sẽ giới thiệu cô lên học tại trường đại học công nông binh.
Chắc bây giờ cô  cũng   nghiệp  chứ nhỉ?
"Lúc , Thủ trưởng căn cứ của chúng  chẳng    thư giới thiệu để cô   học đại học công nông binh ? Thế nhưng, cô gái đó   . Cô  bảo  nhà  học hành   tác dụng gì,  bằng cứ ở đây kiếm thêm mấy năm tiền lương. Sau  cô  kết hôn, lấy một  công nhân của nhà máy thép trong huyện. Năm ngoái sinh một đứa con, là con gái. Mẹ chồng cô  tức  chết, cứ giục giã cô   sinh bằng  con trai."
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-ca/chuong-576.html.]
"Thế nhưng, cô  cũng  rõ rằng bây giờ chúng , những   công việc chính thức, đều  khuyến khích sinh một con. Cô   với  chồng rằng nếu sinh thêm thì sẽ mất việc,  chỉ riêng cô  mà cả chồng cô  cũng  ảnh hưởng.   chồng cô vẫn  từ bỏ, một mực bắt cô về quê chồng lẩn trốn để sinh. Bà  , ở những vùng núi sâu rừng già đó, nhà nào mà chẳng sinh mấy đứa,  ai quản chuyện ."
"Cô gái  đúng là hồ đồ thật, thế mà  liều lĩnh chạy về căn cứ đề xuất với lãnh đạo chuyện 'bán' suất công việc của  cho  khác. Năm đó cô  may mắn lắm mới   , vì căn cứ trưng dụng nơi ở của gia đình cô nên mới  cơ hội sắp xếp cho những   văn hóa như cô đến  việc. Chứ bây giờ, căn cứ  còn cần  chỉ  nghiệp cấp hai nữa. Ấy  mà, lãnh đạo của cô   nghĩ đến chuyện cô  cũng  gắn bó với căn cứ mấy năm, nên  tính toán một khoản tiền, coi như tiền lương   của cô   giao cho cô. Còn vị trí đó thì để trống."
"Khoản tiền đó, tính  thì cũng tương đương với  tiền bán suất công việc cho  khác. Cô  cầm tiền về nhà, chúng  cứ ngỡ cô  sẽ ở nhà chăm sóc con nhỏ hoặc lo việc khác. Nào ngờ, cô gái hồ đồ   mang thai thêm một đứa nữa. Để bảo  công việc cho chồng, cô  đành  lời  chồng mà lẩn trốn về quê chồng sinh con."
"Nào ngờ nửa đường xảy  chuyện, chiếc xe buýt định  sâu trong núi thì gặp tai nạn, lật xuống vực. Cô  và đứa bé trong bụng đều mất. Điều đáng tức nhất là cô  mới   nửa năm, thì  đàn ông   cưới vợ mới,   còn  tin vui. Mẹ chồng cô  thì khoe khoang khắp phố huyện,  là sẽ sinh con trai. Đồng nghiệp chúng  gặp đôi , về kể  mà ai nấy đều bức xúc khôn nguôi, thầm trách cô gái đó quá hồ đồ."
Có lẽ vì chị Từ từng  chịu sự thiên vị như , nên nhắc đến chuyện  chị càng thêm giận dữ.
Phương Tri Ý thở dài, nhớ  thuở đó cô gái  từng hỏi cô nhiều điều, còn   ngưỡng mộ cô, mong   cũng  như cô. Ai ngờ,  phận  nghiệt ngã đến ...
Chỉ còn  những tiếng thở dài và niềm tiếc nuối khôn nguôi.