Đương nhiên Tôn Tông Quần vẫn thấy ấm lòng, chỉ là trong lòng khẽ cảm thán một tiếng  bước nhanh lên phía .
"Đồng chí Bùi."
"Phó chính ủy Tôn."
Tôn Tông Quần  bé Điềm Điềm đang  trong lòng Bùi Từ: "Đây là con gái của  ?"
Bùi Từ gật đầu: " , đây là con gái , bà xã đưa con bé đến thăm ."
Mèo Dịch Truyện
Phương Tri Ý theo lời giới thiệu của Bùi Từ mà chào hỏi Tôn Tông Quần.
Sau đó, cô  dạy con gái chào chú. Điềm Điềm vốn  tính cách hoạt bát, dạn dĩ, chẳng hề sợ  lạ. Nghe lời  dặn, con bé tự nhiên cất tiếng: "Cháu chào chú, cháu là Điềm Điềm ạ."
Tôn Tông Quần  giọng  ngây thơ của con bé thì vui vẻ đáp : "Chào cháu, chú là chú Tôn sống cạnh nhà cháu đây. Nhà chú  một cô con gái, cuối tuần chú đưa con bé đến nhà cháu chơi nhé?"
"Dạ  ạ, đến lúc đó cháu sẽ cho em chơi đồ chơi mới của cháu."
Tôn Tông Quần cùng gia đình Bùi Từ  văn phòng  kể  tình hình tối qua. Phương Tri Ý  ngờ vì chuyện nhỏ thế  mà đồng chí Tôn còn  đích  ghé qua giải thích, cô chỉ  và đáp  vài câu xã giao.
"Hay là thế , chủ nhật tuần    trường của bà xã  cũng nghỉ, đến lúc đó hai gia đình chúng   quây quần. Hơn nữa, bà xã  và đồng chí Phương trạc tuổi , chắc chắn sẽ  chuyện để hàn huyên. Sau  đều là hàng xóm cả, hai   mới đến Bắc Thành,  sẽ nhờ bà xã  dẫn cô   quen với nhịp sống Bắc Thành."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-ca/chuong-596.html.]
"Cảm ơn Phó chính ủy Tôn." Phương Tri Ý nhận thấy lòng nhiệt tình của đồng chí Tôn, đương nhiên cô  nỡ khước từ thiện ý .
Tôn Tông Quần đến là để tìm Bùi Từ, mà Bùi Từ còn   sân huấn luyện, cho nên  đưa vợ con đến văn phòng, pha  nóng xong xuôi thì  cùng Tôn Tông Quần   ngoài.
Điềm Điềm đến là để xem bố thao trường. Thấy bố   ngoài, con bé liền bê ghế  bên cửa sổ, ngóng bố huấn luyện.
Phương Tri Ý thì quan sát văn phòng tạm thời của chồng. Thực  ở căn cứ cô cũng thường đến văn phòng của . Văn phòng của  lúc nào cũng vô cùng ngăn nắp, gọn gàng.
Giống như con   ,  ngoài luôn cho   cảm giác nghiêm cẩn, cương trực,    giống với lúc ở nhà.
Lúc  ở sân huấn luyện bên ngoài  vang lên tiếng còi, tiếp theo là giọng huấn lệnh oai nghiêm đầy khí thế của Bùi Từ.
Nghe giọng điệu thì  vẻ  mấy hài lòng với sự thể hiện của các chiến sĩ,   vẻ  nghiêm khắc.
Điềm Điềm  từng thấy bố huấn luyện  khác. Lần đầu tiên  thấy, con bé chẳng những  sợ, còn  đầu   với Phương Tri Ý: "Mẹ ơi, bố uy nghiêm quá,   con cũng   phong thái uy nghiêm như bố."
Phương Tri Ý  xoa đầu con gái, cúi đầu phát hiện  bàn  việc của Bùi Từ úp một khung ảnh. Cô đưa tay lật xem, cô nhận  đó là ảnh cô và Điềm Điềm, là năm ngoái khi Điềm Điềm năm tuổi chụp ở tiệm ảnh. Điềm Điềm trong lòng cô  tươi rạng rỡ.
Bảo  khi xem  cuốn album ảnh, cô cứ thấy như thiếu mất một tấm, hóa  là    lấy  . Bên ngoài là  trời xanh trong vắt cùng những áng mây bồng bềnh. Chồng cô mặc quân phục, dáng  uy dũng, lẫm liệt thoăn thoắt qua   ánh nắng. Điềm Điềm  bố oai quá, ngay cả Phương Tri Ý cũng  khỏi trầm trồ  vẻ uy dũng của chồng .
Huấn luyện  cái nắng chang chang cần  nghỉ giải lao, thường là mỗi tiếng   một quãng nghỉ. Cả buổi chiều đều áp dụng phương pháp huấn luyện như . Cứ đến giờ nghỉ, Bùi Từ  vội vã ghé qua văn phòng  chuyện với vợ con, cho đến khi buổi huấn luyện hôm nay kết thúc.