Nụ hôn của  dịu dàng đến nao lòng, tinh tế như làn gió xuân khẽ lướt qua,  ấm áp tựa ánh nắng ban mai vuốt ve. Một cảm giác thư thái lan tỏa khắp cơ thể, khiến   chỉ  tan chảy trong sự lười biếng.
Nụ hôn  vương chút dục vọng nào  luôn chứa đựng sự dịu dàng và an ủi lạ kỳ. Phương Tri Ý đặc biệt yêu thích những nụ hôn của Bùi Từ, bởi dường như chỉ một cái chạm môi khẽ khàng cũng đủ sức xua tan  bao mệt mỏi  một ngày dài.
Hai  tựa sát  ,  gian xung quanh dường như cũng lắng đọng. Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, trong mắt họ chỉ còn  hình bóng của đối phương.
“Anh Bùi Từ…”
“Anh đây?” Bùi Từ khẽ buông cô  một chút, nhưng vòng tay vẫn siết chặt lấy cô trong lòng.
“Em yêu   nhiều!”
Ba tiếng ngắn ngủi   mang theo một thứ sức mạnh diệu kỳ, khiến  gian quanh họ như bừng sáng một thứ ánh sáng khác lạ. Khóe môi  khẽ nhếch lên, đôi mắt  tựa những vì  đêm, long lanh những ánh bạc vụn như kim cương.
Anh   lời nào, nhưng dáng vẻ hệt như một chú cún con   chủ nhân khen ngợi, ở nơi cô   thấy, chiếc đuôi tưởng chừng  vẫy đến đứt lìa  . Một lúc ,  mới khẽ khàng cất giọng: “Điềm Điềm,   cho   một  nữa  em.”
“Anh Bùi Từ, em yêu , yêu   nhiều,   nhiều. Cả đời , em chỉ yêu một   mà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-ca/chuong-625.html.]
Đối mặt với lời tỏ tình tha thiết  dứt của vợ, đôi tai Bùi Từ  đỏ ửng cả lên. Dù  nên duyên vợ chồng nhiều năm, nhưng khi  những lời lẽ tình tứ như ,  vẫn cứ bẽn lẽn như một  trai mới lớn  chớm yêu, con tim   ngăn  mà đập loạn xạ. Sợ  vợ trêu ghẹo,  vội vàng đưa tay ôm chặt lấy cô  lòng, thì thầm: “Điềm Điềm, cảm ơn em  trao gửi cho  tình yêu lớn lao đến .”
Ngọn đèn trần khẽ lay động theo làn gió đêm se lạnh. Cái nóng oi ả của ban ngày  dần tan biến, chỉ còn  làn gió đêm mơn man nhẹ nhàng lướt qua đôi má của hai . Cả hai đều cảm thấy khoan khoái lạ thường, thoải mái nhắm nghiền mắt , thầm ước ao giá như khoảnh khắc   thể kéo dài mãi mãi.
———
Mèo Dịch Truyện
Không giống với khoảnh khắc vợ chồng Phương Tri Ý và Bùi Từ đang chìm đắm trong tình cảm mặn nồng, tối nay Lưu Vân Thanh  vô cùng phấn khích. Vừa về đến nhà, cô liền hồ hởi kể  những suy nghĩ của  cho chồng .
Và tất nhiên, cô cũng  quên nhắc đến lời đề nghị đầy hứa hẹn của Phương Tri Ý. Cô sốt sắng hỏi chồng: “Anh ,  xem em  nên nắm bắt cơ hội  ?”
Lý Khuê Dũng động viên: "Anh thấy em cứ thử xem , tài nghệ bếp núc của em  nay vẫn ngon hơn đứt cả nhà hàng quốc doanh  chứ." Hồi ở căn cứ Lâm Thành, lẽ  cô   một chân  ở căng tin, nhưng  bất ngờ mang bầu đứa thứ tư mà đành bỏ lỡ. Đến lúc sinh nở xong xuôi, con cái cứng cáp hơn một chút, thì còn  chỗ  nào cho cô nữa.
Hơn nữa,  chồng cũng hiểu rõ ước mơ của vợ. Hai  đều là dân làng, lớn lên trong cảnh đói kém, bữa đói bữa no. Khi cái ăn cái mặc còn là nỗi lo thường nhật,   chỉ mong ngày ba bữa cơm no. Riêng cô, trong thâm tâm vẫn ấp ủ ước mơ thuở bé dại. Là phận  chồng,  tất nhiên  hết lòng ủng hộ.
" nếu em cầm tiền của em Phương mà lỡ thua lỗ thì ?" Lưu Vân Thanh vốn rụt rè, ít tự tin,  chẳng còn cách nào khác. Cô  đủ tin tưởng  bản ,  chồng là chỗ dựa duy nhất, nhưng  cũng  quá đỗi mệt mỏi.
"Nếu lỡ thua lỗ, vợ chồng  sẽ cùng   lụng mà trả dần. Chỉ cần chúng  cố gắng,  cũng  ngày trả hết.  Vân Thanh , nếu kiếm  tiền thì  chuyện sẽ rẽ sang một lối khác hẳn đấy." Lý Khuê Dũng   học hành nhiều,   ở căn cứ  thủ trưởng coi trọng nên mới  cơ hội  trường quân đội, giờ đây mới  thể giữ chức đoàn trưởng.
Dù lời lẽ  hoa mỹ, nhưng  cũng  tiếp thêm đủ dũng khí cho vợ. Nếu  lỡ thua lỗ,  sẽ gánh vác, sẽ cố gắng  lụng gấp bội để phụ cô trả nợ. Đó là trách nhiệm của một  chồng như .