Điềm Điềm  sớm quen với việc bố  cứ quấn quýt  mật  mặt , con bé bình tĩnh đưa que kem cho bố   tinh nghịch : "Con   phiền bố  nữa  ạ, bà ngoại  sẽ đưa con đến ao sen trong khuôn viên Đại học Nam để bắt cá đấy." Nói xong, con bé như một cơn gió nhỏ thoắt cái  biến mất.
Trong khuôn viên Đại học Nam Thành  một cái ao  lớn, bên trong trồng đầy hoa sen. Cứ đến mùa hè hoa sen nở rộ,  dân trong vùng  thích lui tới đó. Trước , thậm chí còn là chốn hò hẹn của những đôi sinh viên.
Thuở bé, Phương Tri Ý vẫn thường  bố  dẫn  tản bộ ở đó, đưa cô  ngắm hoa sen đang khoe sắc nên  tránh khỏi bắt gặp những cặp đôi đang hẹn hò tâm tình.
Mèo Dịch Truyện
Thế nhưng, những sinh viên đó khi  thấy thầy cô đều vội vã tìm cách lẩn  chỗ khác, còn Phương Tri Ý thì  tò mò, luôn  chằm chằm họ. Lúc đó,  cô   lấy tay che mắt con bé .
Đột nhiên Phương Tri Ý nhớ  bên đó còn  một cái đình, xung quanh đường  trồng đầy những hàng ngô đồng. Dưới ánh chiều tà, cảnh sắc  càng thêm mờ ảo và thơ mộng, quả đúng là chốn lý tưởng dành cho những đôi tình nhân hò hẹn.
"Bùi Từ,     ? Em dẫn   dạo một vòng."
"Được chứ." Bùi Từ đương nhiên   đến những nơi như . Hơn nữa, bây giờ họ  cần  lén lút như ,  đường đường chính chính  giấy đăng ký kết hôn, là quan hệ vợ chồng  pháp luật bảo vệ.
Hơn thế nữa,  còn  tìm hiểu cặn kẽ từng kỷ niệm, từng dấu ấn trong cuộc đời của vợ .
———
Ban đầu  cả định ngày thứ ba sẽ về Nam Thành, kết quả vì công việc đột xuất mà  chậm trễ, cuối cùng cũng  gặp , đành  hẹn, chỉ  thể hẹn gặp  dịp khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-ca/chuong-657.html.]
Lần về Nam Thành , cả nhà định ở mười ngày. Điềm Điềm    nhưng công việc của bố    cho phép, thôi đành quyết định để Điềm Điềm tiếp tục ở  Nam Thành thêm ít ngày nữa để vui chơi, Bùi Từ và Phương Tri Ý thì về Bắc Kinh .
Vừa  giữa tháng tám bố    chuyến công tác  Bắc Kinh, lúc đó sẽ đưa Điềm Điềm đến Bắc Kinh,  để ông nội sắp xếp  đưa con bé về Bắc Thành.
Vừa  nhân cơ hội , Tống Trinh cũng quyết định về Bắc Kinh thăm thú một chuyến.
Cả nhà cùng về, giờ chỉ còn  hai vợ chồng son rỗi. Mới về  nhà riêng, cả hai còn cảm thấy đôi chút trống vắng, mỗi tối đều  gọi điện cho con gái. Thế nhưng cô bé  nhanh chóng thích nghi, mỗi ngày gọi điện đều ríu rít kể rằng hôm nay bà ngoại  dẫn   chơi những , còn ở trường thì  chuyện gì  ho.
Điềm Điềm tỏ  tự lập hơn nhiều so với suy nghĩ của Phương Tri Ý. Khi  con gái thích nghi , hai vợ chồng cũng phần nào trút  nỗi lo.
Khi trong nhà   con bé Điềm Điềm, cuộc sống của hai vợ chồng cũng   đổi nhiều. Chỉ là bây giờ mỗi ngày Bùi Từ tan sở đều sẽ nhờ cảnh vệ lái xe ghé qua viện nghiên cứu đón vợ  mới cùng  về nhà.
Hôm nay  tan sở sớm hơn thường lệ một chút, chờ đợi thêm một lúc tại cổng viện nghiên cứu. Chẳng mấy chốc Phương Tri Ý  vội vã chạy . Vừa lên xe, cô  tươi  : "Để Bùi thủ trưởng  chờ lâu thế   ạ."
Bùi Từ  vợ trêu chọc thì khóe môi cong lên: "Đợi lãnh đạo ở nhà , chờ bao lâu cũng là xứng đáng."
Người cảnh vệ lái xe là  mới  phân công về đây  lâu,    thủ trưởng và phu nhân của  tình cảm  , nhưng  ngờ khi riêng tư  ngọt ngào đến mức . Anh  thoáng chốc ngạc nhiên đến tròn mắt, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của thủ trưởng qua gương chiếu hậu,   lập tức lấy  vẻ điềm tĩnh thường ngày,  đó nghiêm túc lái xe.
Phương Tri Ý   thì  tủm tỉm  ngớt,  đàn ông của cô quả là ngày càng khéo ăn khéo . Chưa kịp trêu chọc  , cô  nhớ đến tờ giấy bổ nhiệm mà hôm nay  nhận . Cô tiến  gần Bùi Từ, mỉm  đầy ẩn ý: "Bùi Từ, em  một chuyện    với ."