Không chỉ dọn dẹp  căn nhà kỷ niệm của cả gia đình mà còn sơn sửa tươm tất  một lượt, đồ đạc trong nhà cũng  sắm sửa thêm  ít nhưng để các em gái đến vẫn thấy  quen, gần gũi nên những đồ vật  đây gần như giữ nguyên,  động chạm nhiều.
Thời điểm , Bắc Kinh vẫn   chuyến bay thẳng đến biên cương, cả nhà  quá cảnh ở Tây Thành.
Điềm Điềm  từng đến Tây Thành, bố  cũng  từng đến, Phương Tri Ý quyết định cả nhà sẽ nán  Tây Thành thăm thú hai ngày  mới đến biên cương.
Vì  mấy ngày nay khiến Phương Tri Thư và Phương Tri Lễ    yên. Đến khi   đến sân bay Ô Thập thì Phương Tri Lễ còn làu bàu một câu: "Tây Thành  gì  ho cơ chứ? Có thể vui hơn việc đến chỗ  em bọn  ?"
Phương Tri Ý thấy  cả vẫn tính nóng như kem,  đáp: "Tất nhiên là đến gặp  cả  thứ vui  nhưng bố  và Điềm Điềm  từng đến Tây Thành,  đến  mà  dẫn họ  xem thì thật   với chuyến  ."
Nói như  thì Phương Tri Lễ lòng dâng lên cảm giác áy náy. Dù  bố  cũng là bổn phận của  em họ, nhưng bản  ở biên cương nhiều năm như  cũng hiếm khi  dịp về thăm nom cha , trái  còn phiền em gái ở nhà chăm sóc  cha.
Cái rét ở đây buốt xương, tuyết vẫn đang rơi lất phất, cả nhà chẳng nán  sân bay lâu la, định về nhà  hàn huyên tâm sự cho thỏa những ngày xa cách.
Trải qua hơn mười năm, biên cương cũng  da đổi thịt rõ rệt. Những con đường đất xưa   thành đường nhựa tươm tất, dù  tuyết rơi cũng  ảnh hưởng nhiều đến việc di chuyển.
Ô Thập cũng đổi  đến ngỡ ngàng, xây dựng  nhiều dãy nhà cao tầng khang trang. Điềm Điềm    nhận   nữa, Phương Tri Ý thì vẫn  thể nhận   đôi ba hình ảnh  thuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-ca/chuong-672.html.]
Căn cứ thì   đổi nhiều lắm nhưng cánh cổng   xây mới khang trang hơn, khu tập thể cũng  nhiều đổi khác. Ngoài những  sân quen thuộc họ từng sinh sống, bên cạnh còn xây dựng thêm  ít dãy nhà năm tầng san sát. Nghe      sẽ chuyển sang dãy nhà mới đó mà ở.
Mèo Dịch Truyện
Những  trong khu tập thể   đổi bao  , chỉ  cô Đào là vẫn còn ở .
Chị cả hiện là viện trưởng bệnh viện căn cứ, chị thứ thì  điều đến bệnh viện lục quân cách đó vài chục km.
Hôm nay   bố  và em gái sẽ đến nên  chủ động xin nghỉ ở cơ quan từ .
Khi họ đến,   đang bận rộn chuẩn  bữa tối. Thư Thụy Chi  thấy  nhà cuối cùng cũng tới nơi, liền chạy  khỏi bếp, ôm chầm lấy Lý Đoan Ngọc, nước mắt rưng rưng vì xúc động.
Cục trưởng Thái  nghỉ hưu từ lâu nhưng chẳng chịu về nhà an dưỡng tuổi già, ngược  ngày ngày quanh quẩn ở căn cứ trông nom cháu gái. Cháu trai thì ông chẳng cần bận tâm nữa, năm ngoái Quả Quả  thi đỗ trường quân đội,  học ở nơi khác, chỉ về nhà  kỳ nghỉ đông và hè.
Quả Quả gần như lớn lên cùng Điềm Điềm, tình cảm giữa hai  em cũng khăng khít nhất. Hai  em  gặp mặt  bắt đầu trò chuyện. Điềm Điềm  thi trường hàng , sang năm bắt đầu huấn luyện, vì  liền  ngừng hỏi han kinh nghiệm từ   trai  thi đỗ đại học  đó.
Cô con gái út của  cả năm nay cũng  lên cấp hai, nhỏ hơn hai  con trai của  thứ một tuổi, là một cô bé hiền lành, nết na đặc biệt.
Hai  con trai của  thứ thì khác , nổi tiếng là cặp nghịch như quỷ trong cả khu tập thể. Nghe chị thứ , mỗi ngày đều  thể khiến   tức điên lên .
  cái phẩm chất thì   gì  chê trách, chỉ là tính trẻ con, nghịch ngợm mà thôi.