Dù miệng lưỡi ba hoa kể lể tình thương với cô em gái, nhưng hễ  chuyện gì,  cả vẫn đặt lợi ích của  lên hàng đầu. Cô em gái bé bỏng   bao giờ  cưng chiều tận tâm đến , khiến  ngoài    khỏi xuýt xoa ngưỡng mộ.
"Hôm   cũng thấy, chẳng  đội trưởng Phương cũng ôm về một bọc vải lớn ? Nói là may quần áo cho em gái, cả bọc vải  may thành quần áo thì mấy năm cũng  mặc xuể."
"Chắc chắn là mặc  hết ."
"Mặc thì chắc chắn  hết, nhưng mấy cô   Tôn Mai Hoa  , em gái đội trưởng Phương sức khỏe  ? Không  đến mức nào ?" Thực ,    hiểu rõ Phương Tri Ý, chỉ  loáng thoáng vài câu từ những  trong khu nhà ở.
Hôm nay mới là  đầu tiên  thấy tận mắt,     thu hút, trông cô bé hệt như búp bê sứ,  lên khiến   quên hết  phiền muộn.
Cô gái nhỏ trông yếu ớt, dáng vẻ thanh tú nhưng mong manh tựa sương khói.
Ai ngờ Tôn Mai Hoa  đồn rằng cô bé sức khỏe  , nên   đều  chút tò mò, rốt cuộc là   đến mức nào?
Nghe ,      thôi, há miệng hai  mới dè dặt lên tiếng: "Nghe  cô bé  uống thuốc thường xuyên."
"Trời ơi, nghiêm trọng đến thế ? Vậy cả đời  đều  thể rời xa thuốc  ư? Ôi, quần áo nhiều đến mấy thì  ích gì,  bằng  một cơ thể khỏe mạnh." Mấy   nhịn  kêu lên,  chút tiếc nuối cho cô gái nhỏ  như ,   mắc bệnh nghiêm trọng đến thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-ca/chuong-87.html.]
"Nào  nghiêm trọng đến ,  thấy các cô  quá lên ." Đào Quế Vân  thấy tiếng động thì  tới : "Cái miệng của Tôn Mai Hoa chính là hố phân ở đầu làng, ai  qua cũng  dính mùi hôi."
Cô gái nhỏ trông  vẻ yếu đuối một chút thật, nhưng  thì thấy cơ thể khỏe mạnh,  còn nhảy nhót  nữa.
Bản  bà cũng nuôi mấy đứa con, trừ đứa lớn  giữ , còn  đứa nào mà chẳng khỏe mạnh? Bà xem tướng  chuẩn  sai .
Chồng và con trai của Đào Quế Vân đều là quân nhân trong căn cứ, chức vụ cũng  thấp, con dâu là bác sĩ, con gái còn lấy một giám đốc nhà máy trong thành phố, điều kiện gia đình  hề tệ, con cái đều  tiền đồ, chồng   thể kiếm  thể diện, vì  ở khu nhà ở, lời bà   trọng lượng, bà  mở miệng,   đều im lặng.
Hai giây , Đào Quế Vân  dịu dàng  thêm một câu: "Nhà nào mà hồi nhỏ con cái  ốm đau, bây giờ cô bé đang ở cái tuổi cần giữ lòng tự trọng và sĩ diện, chúng  đều là  lớn, lấy chuyện cơ thể của cô gái nhỏ   cũng  . Cho dù cơ thể thực sự yếu một chút, thì đó   là điều cô bé  ?"
"Bản  cô bé  vì chuyện  mà phiền muộn , chúng   còn đổ thêm dầu  lửa, miệng thì tích đức một chút, coi như là tích đức cho con cháu ,     đúng  nào?"
Lời  quả thực chí lý, cô bé đang trong độ tuổi tự trọng mạnh mẽ,   vô tình nhưng  hữu ý, vốn  yếu ớt, lỡ nghĩ nhiều mà sinh bệnh thành tật, nếu hại cô bé thì đó mới là tội lớn nhất.
"Chị , chúng  chỉ  riêng thôi,  mặt cô bé thì chắc chắn  ." Trước mặt  thấp   chuyện lùn, đạo lý  họ vẫn hiểu.
Mèo Dịch Truyện
"Chỉ sợ  riêng cũng  thể truyền đến tai  khác."
Khu nhà ở lớn như ,   nhiều, cũng  đến trăm hộ,  chuyện riêng tư  thể đảm bảo lời  sẽ  tại chỗ  truyền  ngoài ?