Bình thường em gái luôn    cùng, hôm nay để cô bé một   ngoài khiến Phương Tri Lễ vẫn  khỏi lo lắng, nhất là  chuyện lôi thôi với Giang Thành Vĩ mấy hôm , thật khiến   chướng mắt.
Vả , tên đó thật trơ trẽn, hôm đó ở trường huấn luyện   gì  cô bé, mấy ngày nay cũng  mò  gây sự, Phương Tri Lễ sợ   sẽ lén ngấm ngầm bắt nạt em gái .
"Không  ạ, các dì đều  ... À, cũng  hẳn là ." Phương Tri Ý  ,  nghĩ đến Tôn Mai Hoa, liền bổ sung ngay: "Vẫn gặp  một  đáng ghét."
"Sao ? Bắt nạt em ?"
"Cũng  tính là bắt nạt, nhưng bà   em là đứa bệnh tật còn bảo em  liên lụy hai ."
"Ai ?" Phương Tri Lễ còn  kịp mở miệng, giọng  của Phương Tri Thư  vang lên từ ngoài cửa,   lời em gái , mặt mũi  lập tức sa sầm.
"Em  cô Đào gọi bà  là Tôn Mai Hoa." Phương Tri Ý  chút do dự, liền  ngay tên Tôn Mai Hoa cho  trai.
Mèo Dịch Truyện
Tôn Mai Hoa là loại  độc địa nhưng  nhút nhát, vì  bà   dám  thẳng , chỉ dám  bóng gió vài lời. Bà  thấy Phương Tri Ý còn nhỏ,  những lời đó chỉ đành cảm thấy tủi , áy náy, giống như những lời thường  với trẻ nhỏ khi bố   thêm em, rằng bố    còn thương yêu chúng nữa .
Những lời , khi còn nhỏ, bọn trẻ sẽ  phân biệt  thật giả, nhưng sẽ âm thầm ôm ấp trong lòng. Cứ thế lâu dần, trong lòng chỉ càng thêm nặng lòng,  chịu nổi ắt sẽ tìm cách thoát ly, mà cách thoát ly dễ nhất chính là rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-ca/chuong-89.html.]
Bà  vốn định như ,  ngờ Phương Tri Ý   theo ý bà ,  về  kể hết với  trai.
Phương Tri Lễ  xong liền  phắt dậy, định  ngoài trút giận giúp em gái. Kết quả   Phương Tri Thư níu : "Em định  ? Vì một câu  mà   đánh  ? Còn  tiếp tục sự nghiệp phi công của  nữa ?"
" cứ để  khác bắt nạt Dương Dương như  ? Dương Dương   khiến chúng  vướng bận ? Hơn nữa, Dương Dương   là đứa bệnh tật chứ?" Cậu  bức xúc  tiếp: "Ngoài lúc nhỏ em   uống thuốc nhiều vì bệnh tật, chứ bây giờ đến đây lâu như    uống thuốc bao giờ  chứ? Sao  thành đứa bệnh tật ?"
Phương Tri Thư  màng đến lời em trai, ngược ,     em gái, nhẹ nhàng hỏi: "Lúc đó Dương Dương   gì? Và em nghĩ thế nào?"
Phương Tri Ý nhún vai : "Em hỏi bà    ở bệnh viện  mà  lo chuyện bao đồng thế. Anh cả   với em , đây cũng là nhà của em, em,  cả và  thứ là ruột thịt,  một nhà,  em chúng em đương nhiên là  chăm sóc lẫn ,    thể  vướng bận  cả,  thứ ."
Lời    phần tự khen bản , thực lòng thì hai  trai vẫn chăm sóc cô nhiều hơn, nhưng Phương Tri Ý   cả   yên tâm nên   phần khoa trương một chút nhưng cô bé  hề thấy e ngại.
Phương Tri Thư  lời em gái , vô cùng tán thành gật đầu: " , chúng  là  một nhà, Dương Dương  cần để ý  khác  gì."
Thực , hiểu  suy nghĩ thực sự của em gái mới là điều Phương Tri Thư  . Mặc dù em gái  đến một tuần , mỗi ngày trông cũng  hồn nhiên, vui vẻ, nhưng em gái luôn   kề bên,   thì bọn họ vẫn giữ em gái  trong một ngăn nhỏ, cách ly với thế giới bên ngoài.
Anh  chỉ một  thấy trong ánh mắt em gái ánh lên sự khao khát  tự do, thoát khỏi bức tường vô hình , nhưng  cũng thực sự  khỏi bất an. Anh nhớ   em gái  lên cấp hai  ốm,  nghỉ học ở nhà suốt nửa tháng trời. Kết quả là ngay ngày thứ hai đến trường, vì   những lời đàm tiếu  , em   một  bỏ chạy  bờ sông ở ngoại ô Nam Thành.