Nếu chỉ là mượn đạp một lúc, trấn mua chút đồ gì đó thì ngại nhưng đạp để đính hôn thì . Anh cố ý mua một chiếc xe đạp mới, là để để dành đến lúc kết hôn.
Không lý gì xe của còn dùng đến, mà cho khác dùng .
Mặt chú Cường mất tự nhiên, ông nhàn nhạt .
“ cũng là mượn của .”
“Vậy thì yên tâm .”
Hứa Đình Tri gật đầu, vẻ sợ đắc tội với khác.
“ còn việc, về đây, hai bận .”
Có lẽ vì từ chối nên ông ở nữa, lập tức dựng xe đạp cho hai , bước chân vội vã rời , còn vẻ ngẩng cao đầu như lúc đến.
“Em thấy quá đáng ?”
Hứa Đình Tri chớp mắt ngừng chằm chằm mặt Tần Trúc Tây, sợ bỏ lỡ một chút cảm xúc của cô.
“Nói bậy gì thế, quá đáng chút nào, vốn dĩ nhiều năm qua , ông đến mượn đồ là chúng nhất định cho mượn. Hơn nữa em cũng , em còn nó lấy chồng, cho phụ nữ khác chứ?”
Tần Trúc Tây đưa tay sờ lên khuôn mặt trai của Hứa Đình Tri.
Chồng cô trai thật! Nhìn xem, ngũ quan tinh xảo, sống mũi cao thẳng...
“Sau chắc chắn sẽ thường xuyên đến mượn xe đạp, dù thì chúng cứ học theo đội trưởng, chuyện quan trọng thì cho mượn, chuyện gì quan trọng thì cho mượn. Hơn nữa nếu cho mượn thì cũng đợi đến khi chúng kết hôn, dùng xong chiếc xe đạp mới cho mượn.”
Trong lòng Tần Trúc Tây tính toán.
Đi theo đội trưởng, chắc chắn sẽ sai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-485.html.]
“Được.”
Điều hợp ý Hứa Đình Tri.
Hai đều coi trọng chiếc xe đạp lắm, mượn thì họ cũng là nỡ. Chỉ là thứ dù cũng thuộc loại đồ quý, nếu cứ đòi là cho mượn, đến lúc hỏng, đòi bồi thường thì cũng ngại.
Không ai kẻ ngốc, cũng đầu tiên.
TBC
Lúc đó chú Cường tỏ sĩ diện, từ chối cũng gì, trực tiếp bỏ , hai tưởng chuyện kết thúc, ngờ ông vòng vo nhờ thím Kim đến giúp.
“Thím Kim, thím đến đây, đúng , cháu mua cho thím đồ bôi tay , quên đưa cho thím.”
Tần Trúc Tây thấy thím Kim đến, lập tức phòng lấy mấy chai lọ .
Mua về để mấy ngày , vẫn luôn quên tìm thím Kim.
“Bôi tay á? Ồ, đây là kem bông tuyết mỡ ốc hương , cháu mua nhiều thế gì?”
Thím Kim thấy mấy lọ , khá là kinh ngạc.
“Cho thím dùng , mùa hè cũng thể dùng, cái dùng để bôi mặt, cái dùng để bôi tay, như mùa đông thím sẽ nẻ nữa.”
Tần Trúc Tây nghiêm túc .
“Đều là mua cho thím ? Con bé , hôm đó thím chỉ bâng quơ thôi, cháu để trong lòng thế, hơn nữa còn lâu mới đến mùa đông.”
Thím Kim khổ, mấy chai lọ , hai tay cũng cầm hết .
“Không lâu , thím cầm lấy , dạo cháu phiền thím nhiều chuyện, nếu thím cầm, cháu chuyện gì dám tìm thím?”
Tần Trúc Tây cố nhét đồ tay thím Kim, vẻ tình cảm, nhất định bắt bà nhận.