Tần Trúc Tây vẫn còn tức giận, liền lập tức lập kế hoạch học tập cho Nguyên Nguyên.
Hai đứa nhóc rảnh quá , con bé nhà là một đứa con gái nghịch ngợm, đứa con trai nhà hàng xóm là một đứa con trai nghịch ngợm, đứa nào cũng gan hơn đứa nào, hai đứa ở bên , đúng là lật tung cả mái nhà.
Chính là quá rảnh rỗi, đến lúc cho cô bé cảm nhận áp lực học tập .
“Á? Mẹ ơi, tên của con khó quá, con .”
Nguyên Nguyên ủy khuất .
Chữ Nguyên thì cô bé , chữ Hứa cũng nhưng chữ Hi quá phức tạp, Nguyên Nguyên mỗi đến một nửa là hết kiên nhẫn, cho nên đến giờ vẫn học cách .
Huống hồ còn chép một trăm .
“Không thì học, lúc nào học thuộc tên của , chép xong một trăm đó, lúc đó mới ngoài chơi. Nếu thì cũng xem tivi!”
Mẹ hổ lên sàn, Nguyên Nguyên thảm .
Cô bé cầu cứu Hứa Đình Tri, nào ngờ Hứa Đình Tri và Tần Trúc Tây chung một chiến tuyến, Hứa Đình Tri cũng nghiêm mặt .
TBC
“Mẹ đúng, còn nghịch ngợm như , cái gì cũng dám thì ngoài chơi, chỉ ở nhà học.”
“Oa oa oa, ơi, con dám nữa , con thể nhiều như ạ?”
“Chỉ học tên thôi ?”
“Không ! Không thương lượng!”
Tần Trúc Tây nghiêm túc , phản đối vô hiệu, bác bỏ!
“Oa oa oa.”
Nguyên Nguyên cuối cùng cũng dạy cho một bài học, lóc thảm thiết vẫn thoát khỏi phận học.
Cô bé nhốt ở nhà mấy ngày, mãi đến khi Tần Trúc Nam báo danh học, cô bé mới phép ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-787.html.]
“Chú ơi, chú học thì khi nào chú về ạ.”
Nguyên Nguyên ôm chặt lấy chân Tần Trúc Nam, luyến tiếc hỏi.
“Mỗi tuần chú sẽ về một , chỉ là bình thường ở ký túc xá, chú rảnh sẽ về thăm cháu.”
“Cháu xem, nghịch ngợm phạt đấy, như nữa.”
Tần Trúc Nam xoa xoa b.í.m tóc của cô bé, buồn dặn dò.
“Vâng , chú ơi, cháu mà, cháu sẽ nghịch ngợm nữa.”
“Vậy chú thể với , đừng phạt con chữ nữa , chú xem cháu nhiều như , tay cháu mỏi hết cả , mà vẫn còn nhiều lắm.”
“Thế đến bao giờ?”
Nguyên Nguyên kéo Tần Trúc Nam đến bàn học của xem.
Trên đó đặt một chồng giấy, hai chữ Hứa Hi dày đặc giấy, to nhỏ đều, hơn nữa nét cứng nhắc, trông như một đống hỗn độn.
Là mới càng ngày càng trôi chảy, ít cũng thể rõ ràng là hai chữ Hứa Hi.
“Chú dám với cháu , cháu nhất định cháu đủ một trăm , hơn nữa tên cháu như thế , ngay ngắn ô li, như thế , mới .”
Tần Trúc Nam cầm bút hai chữ Hứa Hi lên giấy.
Chữ của bây giờ cũng càng ngày càng , chữ của đặt cạnh chữ của Nguyên Nguyên, sự đối lập rõ ràng.
Ngay cả Nguyên Nguyên cũng nhịn mà nghiêm túc cảm thán.
“Cháu quá.”
“Cháu còn nhỏ, mới học chữ thì chắc chắn là như , nhiều quen thì sẽ thôi.”
“Lần cháu phạm nghiêm trọng, ai cầu xin cũng vô dụng, cháu vẫn nên ngoan ngoãn hết chữ , nếu còn liên lụy đến cha cháu mắng nữa đấy.”