“Không ạ, con tìm thấy.”
Nguyên Nguyên cũng thấy lạ, rõ ràng cô bé nhớ là cất sách .
“Ôi, cha nhanh giúp con tìm , con sắp muộn !”
“Bà ơi, bà ơi bà thấy sách của cháu ?”
Nguyên Nguyên lo lắng chạy hỏi bà nội, bà nội đang tưới nước cho hoa.
“Không thấy nhưng bà sẽ giúp cháu tìm, cục cưng đừng vội.”
Bà nội lập tức đặt bình tưới xuống, cũng phòng Nguyên Nguyên.
Nguyên Nguyên năm nay tám tuổi, học lớp hai , ngoài việc cao lớn hơn thì cũng gì đổi, ngoại hình gần như phóng to theo tỷ lệ, khuôn mặt vẫn mũm mĩm, đáng yêu xinh .
“Ủa, lạ thật, tìm thấy nhỉ?”
Hứa Đình Tri và bà nội đều tìm khắp phòng Nguyên Nguyên một lượt mà vẫn thấy, hai đành mở rộng phạm vi tìm kiếm cả ngôi nhà.
“Sách của Nguyên Nguyên thì mà mang phòng của chúng chứ.”
Cha Hứa đang quần áo, thấy bà nội lục tung cả phòng lên tìm kiếm thì lắc đầu buồn .
“Cũng chắc, tiện tay mang quên mất.”
Bà nội ngẩng đầu lên .
“ cũng tìm thử xem, một quyển sách giáo khoa chứ mọc chân chạy .”
TBC
Cha Hứa cũng xắn tay áo, gia nhập đội tìm kiếm, cần nữa.
Tần Trúc Tây tiếng động của mấy đánh thức, cô ngáp dài , ngái ngủ dựa khung cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-799.html.]
“Mọi gì thế, ồn quá .”
Mấy hôm nay cô và Hứa Đình Tri bận rộn với việc phát triển nhà máy mới, mấy ngày liền ngủ đủ giấc, vất vả lắm mới xong giai đoạn , còn ngủ đủ giấc thì tiếng ầm ầm trong nhà đánh thức. “Mẹ ơi, con tìm thấy sách toán của con.”
Nguyên Nguyên bĩu môi, vui .
Mấy năm nay, công việc kinh doanh của Tần Trúc Tây và Hứa Đình Tri ngày càng lớn mạnh, các loại nhà máy, cửa hàng mở khắp nơi, nhà cửa cũng mua nhiều, cả ngày chạy ngoài đường, ngay cả việc chăm sóc Nguyên Nguyên cũng nhiều, huống chi là sinh thêm đứa thứ hai.
Vì , bao nhiêu năm trôi qua, vẫn chỉ một Nguyên Nguyên, may là cha Hứa cũng ý kiến gì, chỉ càng ngày càng nâng niu Nguyên Nguyên trong lòng bàn tay.
Nếu thì cũng thể vì một quyển sách giáo khoa mà huy động cả nhà tìm như .
“Con chắc chắn là tối qua để sách cặp chứ? Vậy con để cặp ở , tối qua kéo khóa ?”
Tần Trúc Tây tới, khoác vai Nguyên Nguyên hỏi, về phía phòng cô bé.
“Con để cặp bàn ạ, ừm, hình như con kéo khóa thì , vì tối qua con còn cất một dụng cụ học tập nhưng con buồn ngủ quá nên con lên giường ngủ .”
Nguyên Nguyên cố gắng nhớ .
Tối qua cô bé cũng đợi để gặp Tần Trúc Tây và Hứa Đình Tri nên mới ngủ muộn, khi Hứa Đình Tri về còn kèm Nguyên Nguyên học bài, đó cô bé buồn ngủ quá nên ngủ.
“Thế sách rơi xuống gầm bàn ?”
Tần Trúc Tây dụi mắt, đến khe bàn tìm một lúc lâu.
“Có ? Anh mới xem , ở trong đó.”
Hứa Đình Tri cũng thấy lạ, một quyển sách giáo khoa như mà tìm mãi thấy.
“Hình như , thử kê bàn xem.”
Đây là một chiếc bàn gỗ lớn, nặng nên thường di chuyển chiếc bàn . vì Tần Trúc Tây , đành xắn tay áo, cố gắng kê bàn .