Sau đó, Lưu Thải Hồng dạo phố, mua vài bộ quần áo phù hợp với , cơ hội sẽ quyến rũ xưởng trưởng Ngô, thường nhờ lụa mà.
Buổi chiều, Lưu Thải Hồng dọn dẹp hành lý của để chuyển đến nhà họ Ngô, căn phòng nhỏ sẽ để cho Vương Mộng Mộng ở, một phòng ngủ một phòng khách cũng nhỏ.
Ở bên , Vương Mộng trở về thôn khi ăn uống no nê, cô cầm tiền suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng thông minh một , tiên đến nhà trưởng thôn.
Trưởng thôn đang ở nhà uống và báo.
“Bác trưởng thôn”
Trưởng thôn ngẩng đầu lên .
“Cô đến đây chuyện gì ?” Trưởng thôn Vương Mộng Mộng sắp trở về thành phố, cô đến đây vì chỉ tiêu đại học.
“Bác trưởng thôn, cháu trả tiền bồi thường cho Trương Hồng Châu một trăm đồng vì sảy thai, cháu gom đủ tiền , bác cùng cháu một chuyến . Nếu cháu sợ bọn họ chơi .”
Vương Mộng Mộng gãi đầu ngây ngô, liệu trưởng thôn từ chối .
“Được thôi, thương thì thương cho trót, sẽ giúp cô một .”
Trưởng thôn bất đắc dĩ dậy cùng Vương Mộng Mộng đến nhà Nhị Cẩu.
Nhà Nhị Cẩu, chỉ một Trương Hồng Châu ở nhà, cha của Nhị Cẩu ngoài chơi, buổi sáng Nhị Cẩu lên thị trấn vẫn về, .
“Trương Hồng Châu, chỉ một cô ở nhà ?” Trưởng thôn thấy Trương Hồng Châu đang giường.
“ , trưởng thôn, chuyện gì ?” Trương Hồng Châu ngờ Vương Mộng Mộng nhanh như thể trả tiền .
“Vương Mộng Mộng đến đưa tiền bồi thường cho cô, chỉ đến để chứng.” Trưởng thôn nhường bước, phía là Vương Mộng Mộng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-167.html.]
“Đây, một trăm đồng.” Vương Mộng Mộng lấy từ trong túi mười tờ mười đồng.
Trương Hồng Châu thấy tiền liền sáng mắt, vội vàng chộp lấy, nhưng trưởng thôn nhanh chóng cầm một bước.
“Bác trưởng thôn, bác...” Trương Hồng Châu suýt chút nữa chửi tiếng.
“Cô cũng giấy biên nhận, rõ ràng cỗ nhận tiền bồi thường, chuyện xem như xong.”
Trưởng thôn việc luôn công bằng, Vương Mộng Mộng thoạt cũng quá thông minh, nên ông chỉ thể giúp cô lấy giấy biên nhận, để tránh đòi.
“Được.” Trương Hồng Châu lấy giấy bút từ trong ngăn kéo , giấy biên nhận, ký tên xong đưa cho trưởng thôn xem.
“Không vấn đề gì, đây cô cầm lấy.” Trưởng thôn đưa tiền cho Trương Hồng Châu, đưa biên nhận cho Vương Mộng Mộng.
“Cảm ơn bác trưởng thôn.” Vương Mộng Mộng cầm giấy biên nhận rời .
Trưởng thôn vốn còn chờ nhà Nhị Cẩu trở về để với bọn họ một tiếng, nhưng thấy chỉ một Trương Hồng Châu ở nhà, cũng tiện ở , đang chuẩn , chợt Trương Hồng Châu lầm bầm.
“Không ngờ Vương Mộng Mộng tiền nhanh như .”
“Điều kiện gia đình Vương Mộng Mộng , qua vài ngày nữa cô sẽ trở về thành phố, một trăm đồng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.” Trưởng thôn xong rời .
Lời của trưởng thôn kích thích Trương Hồng Châu, tất cả bọn họ đều từng từng trở về thành phố, còn vô dụng đến như , thể trở về, nghĩ đến đây, Trương Hồng Châu che mặt bật .
Không chỉ vì thể trở về thành phố mà thương tâm, mà còn vì bắt nạt khi xuống nông thôn, cưỡng hiếp, mang thai sảy thai...
Khóc xong, Trương Hồng Châu cất kỹ tiền , bây giờ thứ duy nhất cô thể giữ chặt chính là tiền.
Bên , Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ đang xem phim thú vị, Vương Tiểu Thanh xem say sưa, còn Trương Vũ thì xem nửa bộ phim, nửa bộ phim còn thì Vương Tiểu Thanh.