“Bác gái, bác thử chớp mắt ,” cô , giọng dịu dàng nhưng tự tin.
Bà cụ Vương chớp mắt, hình ảnh mắt dần từ mờ ảo trở nên rõ ràng. Bà thấy một gương mặt tươi trẻ và xinh đang mỉm . Bà ngỡ ngàng kêu lên:
“Ôi chao, cháu gái, cháu xinh quá mất!”
Bà cụ bật dậy, quanh phòng với ánh mắt háo hức. Bất chợt, ánh mắt bà dừng Lục Chính Đình. Bà vỗ tay, phấn khởi hỏi:
“Trời ơi, ơi! Chàng trai là con trai nhà ai mà trai quá ? Có đối tượng cháu?”
Chu Triều Sinh nhịn lên tiếng, vẻ mặt đầy bất lực:
“Bác gái, đó là chồng của bác sĩ Lâm , bác còn định mai gì nữa?”
Bà cụ Vương tròn mắt ngạc nhiên:
“Hả? Là chồng cháu gái hả? là trời sinh một cặp, kim đồng ngọc nữ! Đẹp đôi quá thôi!”
Quay Lâm Uyển, bà cụ nắm lấy tay cô, giọng đầy cảm kích:
“Cháu gái, cháu thật sự giỏi. Mắt của bác giờ hơn cả đây, cái gì cũng rõ ràng mà còn nữa!”
Ở bên ngoài cửa sổ, một làng lén quan sát liền hô lớn, vẫy tay nhảy lên đầy phấn khích:
“Thành công ! Thành công ! Giỏi quá!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-tro-thanh-chi-dau-cua-nam-chinh/562.html.]
Bà cụ Vương thấy, liền đầu cửa sổ. thấy rõ , bà cụ giật kêu lên:
“Trời ơi! Quái thú ở thế ?”
Người đàn ông ngoài cửa sổ đôi mắt híp, mũi to, môi dày, răng cửa hở và khuôn mặt vuông vức. Sợ quá, bà cụ phắt , Lâm Uyển và Lục Chính Đình, cầu cứu:
“Cháu gái, mau rửa mắt cho bác !”
lúc đó, cửa đẩy tung . Đám đông bên ngoài ùa , nhao nhao hỏi:
“Thật sự khỏi ? Mau chúng !”
Mộng Vân Thường
Chu Triều Sinh vội đẩy chiếc giường gỗ chắn ngang, rào cản cho Lâm Uyển và Lục Chính Đình. Anh nhanh chóng đẩy bà cụ Vương "lá chắn", trong khi cả ba rút góc phòng để tránh đám đông chen lấn.
Bà cụ Vương thì toe toét, xoay trái xoay , lớn:
“Mọi ơi, cháu gái lợi hại lắm! Mắt giờ hơn cả hồi trẻ! Ấy, , mũi cái mụn kìa, dơ quá, bảo cháu gái cắt cho ! Ha ha ha, ôi trời, chắc chắn là họ Uông, giống y như bà vợ ông – móm y chang luôn!”
Lâm Uyển kéo Chu Triều Sinh, giục :
“Mau đưa bà cụ về , để bà ở đây nữa là đắc tội cả làng mất!”
Dù ban đầu là một bà cụ già nua, nhút nhát và ít vì bệnh đục thủy tinh thể, nhưng giờ đây, mắt sáng rõ ràng, bà trở thành một “máy hát” chính hiệu. Đám đông thỏa mãn, liền yêu cầu đưa bà cụ sân để rõ hơn.
“Đừng để ánh nắng chiếu mắt!” Lâm Uyển nhắc nhở.
“Ra chỗ râm mát !” Một khác hô lớn.