Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính - 610

Cập nhật lúc: 2025-01-20 15:02:15
Lượt xem: 143

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước đây, khi Lục Chính Đình dạy bác sĩ Kim nấu ăn, còn tự hào bảo học mấy món đơn giản. giờ, bác sĩ Kim chỉ gượng, đẩy gọng kính, thú nhận:

"Học thì học , nhưng thì . Quên gần hết !"

Anh kể rằng mấy ngày qua, nhờ chị dâu cả và chị dâu hai của Lục Chính Đình giúp lương khô, còn tự muối thêm chút dưa để ăn tạm. Cháo thì nấu, nhưng vị chẳng ngon như khi khác .

Anh than thở:

"Không tại , cũng theo đúng cách mà ăn chẳng thấy ngon gì cả. Người khác nấu vẫn hơn hẳn!"

Lâm Uyển bật , một câu trúng tim đen của bác sĩ Kim:

thấy là do lười thôi. Chỉ cần tự bếp, món nào ăn cũng ngon hơn hẳn, đúng ?”

Bác sĩ Kim vội vàng phủ nhận, vẻ nghiêm túc:

nào lười biếng như thế! Nói thật, cũng chịu khó lắm đấy. Nấu cơm, nhóm lửa, việc khó đến cũng , từng phàn nàn nửa lời.”

Ba thanh niên trí thức thực tập tại phòng y tế thấy Lâm Uyển trở về thì nhanh chóng tiến tới chào hỏi. Chỉ Hồ Hướng Dương, chần chừ ở cửa, dám bước tới vì thấy Lục Chính Đình cũng mặt. Sau vài câu trò chuyện xã giao với , Lâm Uyển về nhà cùng chồng để thu dọn đồ đạc.

Nhà mấy ngày ai ở, thứ cần dọn dẹp gọn gàng, nhất là tiết trời lạnh giá thế . Hai vợ chồng nhanh chóng đốt lò gầm giường để tránh ẩm mốc và giữ ấm cho căn nhà.

Mộng Vân Thường

Trên đường trở phòng y tế, Tôn Húc Thành cùng Lý Kim Linh và Vương Phương Phương, trò chuyện. Tôn Húc Thành lên tiếng :

thấy họ mang về nhiều đồ thật đấy, nào là vừng, lựu, táo đỏ, sơn . Nhà đẻ cô chắc điều kiện cũng khá nhỉ.”

Lý Kim Linh hùa theo:

“Làm bác sĩ ở nông thôn cũng sướng thật, nịnh bợ, chẳng như bác sĩ trong thành phố, lúc nào cũng sắc mặt khác.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-tro-thanh-chi-dau-cua-nam-chinh/610.html.]

Vương Phương Phương liếc cô, trêu:

“Hay là đây luôn ?”

“Thế thì . Sống ở đây dù chút lợi nhưng thể so với thành phố ,” Lý Kim Linh bĩu môi.

Khi họ đến gần phòng y tế, Giang Ánh Nguyệt từ kho thảo dược phía bước . Lý Kim Linh thấy liền hỏi:

“Ánh Nguyệt, trông mệt mỏi thế ?”

Giang Ánh Nguyệt xua tay:

“Không , chỉ chóng mặt chút thôi.”

Vương Phương Phương nhíu mày, đoán ngay nguyên nhân:

“Nhất định là đói . Bữa nào cũng ăn chẳng đủ no thì mà chịu nổi?”

Lý Kim Linh thêm , vẻ hài lòng:

“Cũng tại cái cô Lục Tâm Liên , mặt dày như tường thành, lúc nào cũng ăn ké cơm của .”

Giang Ánh Nguyệt gượng, cố gắng bênh vực:

“Không . Nhà họ thiếu mì sợi, chỉ đổi chút về ăn thôi.”

Lý Kim Linh thế thì nổi cáu:

“Ánh Nguyệt, hiền quá! Mì sợi và lương thực giống ? Một cân lương thực loại đổi ba bốn cân lương thực phụ đấy. Hai lạng mì sợi mà đổi ngang hai lạng lương thực phụ, thiệt thì là gì?”

 

Loading...