Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính - 853

Cập nhật lúc: 2025-02-02 03:27:35
Lượt xem: 134

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Uyển gật đầu, mỉm :

"Được ạ, nếu cần thì cứ lấy mà ăn, để lâu quá hỏng thì phí lắm."

Nhà cô bây giờ chất đầy rau củ, trong thôn chắc chắn ít đỏ mắt ghen tị. Tuy củ cải và cải trắng ở đây nhiều kể xiết, nhưng trong thôn vẫn nhiều hộ gia đình lâm cảnh thiếu ăn mùa đông, nhất là những công điểm, chỉ sống nhờ nguồn tiếp tế của đại đội. Mà dù đại đội hỗ trợ công điểm để đổi lấy lương thực, thì cũng thể lúc nào cũng tiếp tế rau dưa củi lửa, bởi vì chẳng ai thể cứ mãi dựa dẫm khác nuôi sống .

Kế toán đại đội còn gọi thêm đến giúp Lục Chính Đình xử lý đống rau củ. Ông cụ Cố cũng sai hai lính cần vụ đến hỗ trợ, để Lâm Uyển động tay.

Trong lúc tất bật bên ngoài, Lâm Uyển bước nhà, tiến đến kiểm tra tình trạng chân của ông cụ Cố. Cô nhẹ giọng :

"Ông thử xuống giường, vịn mép giường vài bước xem nào."

Ông cụ Cố khoát tay hiệu cho cô tránh xa một chút, sợ lỡ như sơ suất thì va cô:

"Bác sĩ Lâm, cháu tránh , đừng để ông lỡ đụng cháu."

Lâm Uyển bật , lùi về phía nhà chính:

Mộng Vân Thường

"Được, ông thử xem ."

Ông cụ xỏ đôi giày bông , cẩn thận đặt chân xuống đất. Ông vốn là cao lớn, ban đầu chân thể chạm đất nhưng vẫn lên , nên cảm giác chút lạ lẫm. Ông cụ nhíu mày suy nghĩ một chút :

"Ừm, cảm giác cũng đấy."

Lâm Uyển nhẹ giọng nhắc nhở:

"Ông thử dậy xem nào."

Ông cụ chầm chậm thử dùng lực lên chân . mới thẳng một chút, gương mặt ông liền nhăn vì cơn đau bất ngờ ập tới, khiến ông hít một lạnh.

Lâm Uyển nhanh chóng động viên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-tro-thanh-chi-dau-cua-nam-chinh/853.html.]

"Hai chân cùng lúc nào, đừng chỉ dùng một chân!"

Ông cụ cắn răng chịu đựng, kiên quyết giường, dồn hết sức bắt ép bản thẳng lên. Hai tay ông bấu chặt thành giường để chống đỡ một phần trọng lượng cơ thể, cúi về phía . Dù , áp lực dồn lên hai chân vẫn vô cùng lớn.

Cơn đau nhói lan khắp cơ thể khiến ông cụ đổ mồ hôi lạnh, đôi chân run rẩy ngừng. Lâm Uyển vẫn tiếp tục cổ vũ:

"Cố lên ông! Di chuyển hai bước thôi! Chỉ cần kiên trì một phút là thành công !"

tuổi tác cao, thể lực ông cụ còn như . Mới chỉ qua nửa phút, mồ hôi tuôn như mưa. Không chịu đựng lâu hơn, ông cụ phịch xuống xe lăn, rút khăn tay lau mồ hôi, giọng chút tự giễu:

"Haiz, ông già thật vô dụng quá."

Lâm Uyển bật , dịu dàng :

"Sao thế ? Như giỏi đấy ạ! Từ giờ mỗi ngày kiên trì ba , sáng, trưa, tối, mỗi một phút. Sau một tuần thể lâu hơn, một tháng là thể bình thường !"

Ông cụ Cố thì yên tâm phần nào. Ông trầm ngâm một lát, bất chợt lên tiếng, giọng điệu chút ngập ngừng:

"Bác sĩ Lâm , chờ khi ông khỏe hơn, cháu còn chịu đến thăm ông nữa ?"

Lâm Uyển mỉm :

"Đương nhiên ạ."

Ông cụ do dự thêm một chút, lấy hết can đảm hỏi tiếp:

"Vậy… ông thể mời hai đứa nhỏ lên tỉnh chơi ?"

Lâm Uyển thoáng ngạc nhiên, nhưng lập tức hiểu ý ông cụ. Cô nghiêng đầu nhẹ:

"Ông mời Minh Quang và Tiểu Lương đúng ?"

Hai đứa trẻ quan hệ với ông cụ, ba bọn họ giống như một tổ đội bạn vong niên thực thụ. Điều đáng là ông cụ coi hai bé như trẻ con, mà hai cũng xem ông như một ông lão đáng kính cần dè dặt, vì mà họ thể trò chuyện thoải mái với .

Loading...