Tại đây, dân chỉ trồng và thu hoạch dược liệu, mà còn tham gia các công đoạn chế biến, điều chế và sản xuất thuốc. Điều chỉ giúp họ thu nhập định mà còn mang lợi ích thiết thực – thể mua thuốc với giá rẻ ngay tại quê nhà.
Thành phố nhỏ sạch sẽ, gọn gàng, hai bên đường là những hàng cây xanh rợp bóng, tạo thành những tán che mát. Dưới gốc cây, những bồn hoa trồng các loại thảo dược chỉ cảnh quan mà còn thể hái sử dụng, tiện cả đôi đường.
Mộng Vân Thường
Mùa xuân đến, khắp nơi rực rỡ sắc hoa, ong bướm bay lượn, cả thị trấn như chìm trong một khu vườn đầy sức sống.
Tiếng chuông điện vang lên báo hiệu giờ tan học, trường học ngay lập tức trở nên náo nhiệt. Từng tốp học sinh vui vẻ ùa khỏi lớp, tiếng rộn ràng. Tuy nhiên, trong một góc lớp, một bé vẫn vội rời .
Cậu bé chậm rãi thu dọn sách vở, chậm chạp cất túi hộc bàn, mới lười biếng lên. lúc , một thiếu niên chạy đến cửa lớp, giục:
"Tuấn Tuấn, mau về thôi!"
Cậu bé tên thật là Lục Minh Phỉ, nhưng thấy tên dài và khó , nên tự chọn cho một cái tên đơn giản hơn – Lục Nhất. Năm nay sáu tuổi nhưng tính cách phần… lười biếng. Cậu từng lý do riêng để chịu đến trường, cho rằng tốn quá nhiều sức.
Tuy nhiên, Lục Chính Đình và Lâm Uyển cho phép tiếp tục nhàn rỗi. Dưới sự ép buộc của hai , miễn cưỡng thành chương trình lớp mầm, lớp một, đó nhảy thẳng lên lớp hai. Mùa thu năm ngoái, tiếp tục lên lớp ba, hiện tại học đến học kỳ hai.
Anh trai của , Lục Minh Quang, năm nay mười một tuổi, thành chương trình cấp ba và đang thực tập tại bệnh viện.
Trên đường về nhà, Lục Minh Quang em trai bước chậm chạp như ông cụ chín mươi, nhịn trêu chọc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-tro-thanh-chi-dau-cua-nam-chinh/945.html.]
"Em đang thi chạy với ốc sên đấy ? Ốc sên còn thể giành huy chương đấy!"
Lục Nhất nhét hai tay túi quần, vẫn giữ dáng vẻ lười biếng:
"Đi chậm cũng là một ngày, nhanh cũng là một ngày, gấp gì?"
Lục Minh Quang bật : "Nhanh lên thì nhiều việc hơn chứ !"
"Hả?"
"Ví dụ như một ngày em chỉ thể một ca phẫu thuật, nhưng thì thể ba bốn ca. Đây chính là lợi ích của tốc độ!"
Lục Nhất nhún vai: "Bận rộn, vội vã, . Phải thuận theo tự nhiên."
Lục Minh Quang bó tay: "Câu mà em mặt khác, sợ đánh em đấy."
Lục Nhất chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô tội.
Lục Minh Quang tiếp tục: "Trước xã viên cơm ăn, ai cũng đói bụng. Giờ ăn ngon hơn, nhưng vẫn luôn bận rộn. Em tại ?"