Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Uyển giải thích thêm rằng chính sách cho phép thanh niên trí thức về nông thôn vì áp lực quá lớn ở thành phố. giờ để họ thành phố sẽ gặp khó khăn lớn vì đủ nhà cửa, khẩu phần lương thực công việc cho tất cả. Dù , Du Quốc Kiến vẫn bỏ cuộc.
Lâm Uyển thở dài, : "Vấn đề giải quyết , nên đến ủy ban cách mạng của đại đội mà hỏi."
Du Quốc Kiến cố gắng: "Cô cho khác mà thể cho ? cần thư giới thiệu mà."
Lâm Uyển vẫn tiếp tục, chỉ vì cô giúp đỡ những cô quan tâm, còn với Du Quốc Kiến thì thể. Cô là công cụ để khác lợi dụng như .
Một trong những thư ký của Lâm Uyển lên tiếng: "Đã muộn , về , chúng sẽ sắp xếp thời gian và tiếp tục ."
Du Quốc Kiến tức giận: "Đừng nghĩ rằng các sợ xưởng dược , chỉ lo chúng thôi."
Thư ký nhíu mày, trả lời: "Đừng linh tinh, xưởng dược đều do xã viên việc, thanh niên trí thức mấy . Anh mau..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-tro-thanh-chi-dau-cua-nam-chinh/984.html.]
Du Quốc Kiến chịu , quát lên: "Sao ? Cô ký cho khác mà ký cho , rõ ràng là cố tình trả thù , lòng hẹp hòi!"
Anh gân cổ lên cãi thư ký, trong lúc nổi giận. Cứ tưởng là thế giới ai cũng Lâm Uyển từng chồng đào hôn, bỏ học và giờ thành viện trưởng bệnh viện. Anh nghĩ rằng nếu ầm ĩ thì thể khiến Lâm Uyển bỏ qua chuyện cho xong.
Mộng Vân Thường
ngay lúc đang quát lên, một bất ngờ vỗ vai , , giật : "Ai... á!"
Một cú đ.ấ.m mạnh mẽ bất ngờ giáng thẳng mặt Du Quốc Kiến, đầu ngoắt . Cơn đau khiến ôm mặt và gào lên: "Đánh... đánh ..." Mọi xung quanh đều ngỡ ngàng, bao giờ nghĩ rằng Lục Minh Quang, trai ngoan ngoãn, lễ phép ngày xưa, thể tay đánh !
Lục Minh Quang làn da trắng, dáng cao ráo và vóc dáng thẳng tắp, vững vàng giữa đám đông, tạo nên một khí thế mạnh mẽ. Dù Du Quốc Kiến lớn tuổi hơn nhiều, nhưng lúc dũng khí để phản kháng.
Lục Minh Quang liếc Du Quốc Kiến một cách lạnh lùng, lên tiếng: "Nếu về thành phố, hãy tìm ủy ban cách mạng, bệnh viện trách nhiệm." Sau đó, sang Lâm Uyển, nhẹ nhàng đỡ cánh tay cô: "Mẹ, lâu , nghỉ ngơi chút ."
Lâm Uyển thật lâu lắm, cô đồng hồ và : "Ôi, 11 giờ rưỡi , tản ." Cô cúi đầu, lặng lẽ tay của Lục Minh Quang. Da bé trắng, và vì cú đánh , ngón tay đỏ lên vì dùng sức quá mạnh.
Lục Minh Quang mỉm , đáp: "Không ." Trước mặt gia đình, vẫn là đứa trẻ ngoan ngoãn, yên tĩnh như ngày xưa.