Bà Lục , lập tức nhảy dựng lên, giọng the thé phản bác:
"Nó đau cái gì mà đau! Cái đồ giả câm vờ điếc!"
Ông Lục nghiêm mặt, liếc bà một cái, khiến bà cụ im bặt. Sau một hồi suy nghĩ, ông buộc lệnh:
"Lấy mười đồng đưa cho nó, để chú ba khám bệnh!"
bà Lục dễ dàng theo. Bà vặc ngay:
"Không tiền! Thằng tư và Tâm Liên đang học trong thành phố, học phí, tiền sách vở, quần áo, ăn uống cũng cần tiền. Mỗi tháng nhà còn chẳng đủ, còn bớt tiền lương thực. Lấy mà đưa nữa?"
Lâm Uyển nhạt, ánh mắt sắc lạnh như dao:
"Nếu như , cả. Dù thế nào, từ giờ trở chúng con sẽ tự lo để chữa bệnh cho ba."
Lời của cô đầy vẻ nhẫn nhịn, nhưng trong lòng sớm quyết định. Không tính chuyện đây ? Không bao giờ! Bà cụ và Lục Tâm Liên, chờ đấy, sẽ khiến các từng chút một nhổ tất cả!
Lời của Lâm Uyển khiến cả bà Lục lẫn ông Lục đều sốt ruột. Không chỉ , hai Lục cũng nhịn mà chen :
"Em ba, chữa bệnh thì cũng ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-tro-thanh-chi-dau-cua-nam-chinh/chuong-116.html.]
Chưa hết câu, bà Lục lập tức cắt ngang, giọng đanh thép:
Mộng Vân Thường
"Câm cái miệng thối của ! Sẽ chẳng ai c.h.ế.t vì đau cả!"
Có mấy đàn ông chỗ dựa, bà Lục như bơm đầy sức mạnh, lập tức biến trở thành bà cụ độc đoán, ngang ngược khiến khác tức nghẹn nên lời.
"Làm gì đấy? Làm cái trò gì mà từ xa thấy tiếng la hét om sòm, như quỷ sói tru ? Các đang giày vò chuyện gì thế?"
Giọng uy nghiêm của ông cụ Lục Trường Quý vang lên, cùng với bước chân nhanh nhẹn của đội trưởng đội sản xuất thôn Đại Loan, Lục Trường Phát, tiến đến giữa sân. Đi họ là bé Lục Minh Lương, vẻ mặt lo lắng, chạy bịch bịch đến lưng Lâm Uyển và Lục Chính Đình. Cậu bé là mà thím ba cử gọi cứu viện.
Ông cụ Lục Trường Quý ông Lục với ánh mắt thất vọng, pha chút trách móc:
"Ông xem các ông mà coi, tuổi cao, con cháu đầy nhà, gương? Suốt ngày loạn gà bay chó sủa thế , thấy mất mặt ?"
Bà Lục , liền lóc kể lể, nức nở chỉ trích Lâm Uyển và Lục Chính Đình. Bà vu khống hai vợ chồng đánh , thậm chí còn bảo họ đè bà xuống bếp lò, định thiêu sống bà:
"Con dâu ác độc nhét xuống đáy nồi mà nướng! nào gì nên tội!"
để bà hết, Lâm Uyển nhanh chóng lôi bằng chứng . Lục Minh Lương, thấy ánh mắt hiệu của thím ba, lập tức bước lên kể bộ sự việc. Giọng trong trẻo, lưu loát của bé thuật chi tiết cảnh bà Lục xé sách của thím, đánh chú ba, bỏ sót chi tiết nào.
So với lời lặp lặp đến khàn giọng của bà Lục, khiến phát bực, câu chuyện rõ ràng, logic từ "tam giác sắt" Lâm Uyển, Lục Chính Đình và Lục Minh Lương đầy sức thuyết phục.