"Anh hai,  nhào đất sét  , nhào  dẻo một chút là , em  lấy vài viên gạch  đây."
"Hạ Hạ,  là để   mang gạch,    nhào đất nhé, mang gạch mệt lắm."
"Cũng , miễn là   sợ cha đ.á.n.h ."
DTV
"..."
"À...  em  , cẩn thận một chút, đừng để va đập gì nhé,  sẽ nhào đất ."
Ha ha,  hai đúng là nhát gan.
Rất nhanh, hai   dựng xong một cái lò nướng hình bán nguyệt đơn giản, cho củi  hong khô một chút là  thể sử dụng.
Tất nhiên, trong lúc hai  em đang , nhóc con Thẩm Tử Mặc của nhà họ cũng chạy đến.
Thấy một đống đất sét  đất, hai mắt  bé sáng rỡ, lập tức gia nhập đội ngũ nhào đất...
-
"Anh hai,  đem Tử Mặc giao cho chị dâu ."
"Hạ Hạ,  là để em ?"
"Anh hai, em  mệt,  là   ."
"Hạ Hạ,  là..."
"Thôi  ,  ai c.h.ế.t ngoài  cả! Tử Mặc  đây, chú hai đưa con  tìm ."
Thẩm Tri Thu mang Thẩm Tử Mặc  khỏi bếp với quyết tâm  sợ c.h.ế.t.
Kết quả là  kịp gặp chị dâu thì      chặn .
"Trời ơi, Tử Mặc   gì thế ? Té  bùn  ? Sao mà đầu tóc dính đầy đất sét vàng thế ?"
"Bà nội, là chú hai chơi đất sét với cháu đó, vui lắm..."
Thẩm Tri Thu vội vàng lấy tay bịt miệng Thẩm Tử Mặc .
 là cháu trai ngoan của chú mà!
Nghe ,  Thẩm lập tức nổi giận!
"Được lắm, Thẩm Tri Thu, chẳng  chuyện gì đàng hoàng, tự  bày đủ trò  đành, giờ còn dẫn một đứa bé vài tuổi  nghịch bùn, để xem hôm nay   đ.á.n.h c.h.ế.t con !"
Mẹ Thẩm lập tức  quanh phòng khách, cuối cùng thấy  cây gậy đang chặn cửa, bà vớ lấy gậy lao về phía Thẩm Tri Thu.
"Mẹ ơi, tha mạng!" Thẩm Tri Thu   đuổi đ.á.n.h  chạy loạn khắp nơi.
Còn Thẩm Tử Mặc  một bên  chú hai  bà nội đuổi đánh, ngây thơ vỗ tay cổ vũ.
Mọi  đang giúp xây nhà cho nhà họ Thẩm cũng từ ngạc nhiên chuyển sang bình tĩnh, coi như   thấy gì.
Dù  cảnh tượng  gần như ngày nào cũng diễn  một .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-106.html.]
Bọn họ  quen .
-
"Nha đầu Hạ Hạ, ông  đến  đây!"
"Tần Huệ Huệ, ông nội cháu đến ! Sao còn   đón ông!"
Lúc , Thẩm Tri Hạ và Tần Huệ Huệ đang   giường, phẫn nộ chỉ trích nữ phụ kỳ quặc trong tiểu thuyết.
Cả hai     thấy tiếng gọi của Tần lão bên ngoài, vẫn đang đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết  thể thoát .
"Tần Huệ Huệ!"
"Hạ Hạ, hình như chị  thấy tiếng ông nội chị."
"Có ? Em   thấy gì mà?"
"Em  kỹ  xem."
"Tần Huệ Huệ!"
"À... hình như đúng là ông Tần."
Cả hai nhanh chóng xuống giường, mang giày    mở cửa.
"Hai cô nhóc các cháu đang  gì thế, ông gọi nãy giờ mà  đứa nào trả lời."
Tần lão  Tần Huệ Huệ với mái tóc rối bời  mặt, lập tức nổi giận, tiến tới kéo tai cô: "Giỏi cho cái con bé Tần Huệ Huệ , cháu ở nhà Hạ Hạ  khách mà như  đấy hả? Nhìn  xem cháu giống cái gì ! Đầu tóc rối bù chẳng khác gì kẻ lang thang ngoài đường, mấy lễ nghi cháu học  đều cho ch.ó ăn  ?"
Lúc  Tần lão đang bừng bừng lửa giận.
"Hôm nay về nhà, hàng ngày  tập lễ nghi cho ông, đến khi nào  quên nữa mới thôi!"
"Ông nội, ông đừng giận, cháu  phòng chải đầu ngay đây, sẽ xong ngay  mà." Nói xong, cô  nhanh chóng chui  phòng, tiện tay đóng cửa .
"Nha đầu Hạ Hạ,   , ông   cháu , he he."
"..."
"Ông đến ! Mời ông , cháu sẽ  pha  cho ông. Dạo  cháu tự rang ít , ông thử xem  thích , nếu thích thì mang về nhà một ít mà uống."
Thẩm Tri Hạ  khi chào hỏi gia đình Tống Mẫn xong thì     bếp.
Tất nhiên, phía  cô còn  một cái đuôi nhỏ là  nhóc Ngụy Tư Triết.
"Tiểu Triết, dạo   thấy  thoải mái chỗ nào ?" Cô ân cần hỏi.
"Chị Hạ Hạ,   chỗ nào khó chịu  ạ." Cậu bé tiến tới nắm tay Thẩm Tri Hạ, miệng  ngừng kể  các chuyện xảy  trong nhà  mấy ngày nay.
Sau khi pha , Thẩm Tri Hạ dùng một khay tròn lớn, đặt ba chung  lên đó.
"Tiểu Triết, con   chị Hạ Hạ, đừng  phía , cẩn thận  bỏng."
Cậu bé ngoan ngoãn lùi   Thẩm Tri Hạ,    bắt chước dáng  của cô, thật nghịch ngợm và đáng yêu.