Tần lão nhận lấy chén từ tay Thẩm Tri Hạ, đưa lên mũi ngửi.
"Thơm! Thơm thật!"
Rồi nhấp một ngụm nhỏ.
Liên tục gật đầu.
"Hương vị thanh khiết, uống dần đậm, đắng nhưng để dư vị ngọt ngào, khiến lòng thoải mái."
"Rất , đúng là ngon!"
Tần lão ngừng khen ngợi, cô bé lúc nào cũng thể những thứ tuyệt vời.
" là tuyệt, cảm giác hơn nhiều so với cháu từng uống đây." Ngụy Hạo khi thử cũng kìm lời khen.
Đối với , đây là thích .
Lúc khi đàm phán với khách hàng, thường uống đủ loại , nhưng loại nào như hôm nay, ngửi thích, uống càng thích hơn.
"Nếu thích thì lát nữa mang một chút về, mấy hôm cháu rang hẳn một nồi lớn."
Mỗi khi ai khen ngợi đồ , cô luôn cảm thấy ấm lòng, đầy cảm giác thành tựu.
Những lá là những mầm non từ lá gian cô hái, ngâm trong nước linh tuyền cả đêm khi đem rang.
Được nước linh tuyền bồi dưỡng, đương nhiên thông thường thể sánh kịp, hơn nữa uống lâu dài còn cho sức khỏe.
"Vậy ông già sẽ khách sáo nữa, ha ha." Đối với những thứ thích, đặc biệt là đồ ăn thức uống, Tần lão thường khó từ chối, huống chi là đồ do Thẩm Tri Hạ .
Cảm giác bất cứ thứ gì qua tay cô bé đều cực kỳ , thứ nào cũng là hàng hiếm , thể chê .
-
"Hạ Hạ, đợt trị liệu , tuần ở nhà Tiểu Triết vẻ khác hẳn so với ngày xưa." Tống Mẫn phấn khởi chia sẻ tình trạng của con trai trong tuần qua với Thẩm Tri Hạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-107.html.]
"Vậy là , tình hình sẽ ngày càng cải thiện hơn. Đến khi kết thúc đợt điều trị, thể cho Tiểu Triết học ." Nghe Tống Mẫn , cô cũng cảm thấy vui.
Dù là thánh mẫu cứu giúp tất cả thế gian, nhưng cô cũng thể một sinh mệnh nhỏ bé lặng lẽ ngay mắt . Có lẽ đây là mối lương duyên giữa cô và gia đình Tống Mẫn.
"Nào, Tiểu Triết, hôm nay chị Hạ Hạ sẽ trị liệu cho em sớm một chút." Nói xong, cùng phòng.
"Chị Huệ Huệ, nhờ chị ngoài gọi cả giúp em, rằng em cần hỗ trợ."
"Hôm nay cần đến cả em giúp nữa?" Tống Mẫn thắc mắc hỏi.
"Là thế , điều trị tuy thao tác vẫn giống , nhưng giữa chừng Tiểu Triết thể sẽ cảm thấy khó chịu. Em sợ nó sẽ quẫy đạp ảnh hưởng đến độ chính xác của việc châm kim, nên gọi cả để giữ chặt nó."
DTV
"Hạ Hạ, cần gọi cả Thẩm , để giúp ." Ngụy Hạo vội vã tiến lên ngăn Tần Huệ Huệ gọi Thẩm Tri Đông.
Thẩm Tri Hạ suy nghĩ một chút đồng ý với đề nghị của Ngụy Hạo.
"Ừ... cũng . Ngụy đại ca, chút nữa nhớ giữ chặt nhé, bất kể thế nào cũng đừng buông tay."
"Được, nhất định sẽ buông tay." Ngụy Hạo kiên định gật đầu.
Lần trong phòng thêm Tần Huệ Huệ. Ban đầu cô định ngoài nhưng Thẩm Tri Hạ giữ .
Thế là cô một bên, ngạc nhiên Thẩm Tri Hạ thao tác nhanh nhẹn như thần tiên. Cô thấy Thẩm Tri Hạ nhận lấy cây kim vàng hơ nóng từ tay ông nội nhanh chóng châm từng kim một cách chính xác đầu Tiểu Triết.
"Sắp bắt đầu ! Ngụy đại ca, giữ chặt! Nhất định buông tay!"
Nghe theo chỉ dẫn, Ngụy Hạo giữ chặt đôi vai gầy guộc của con trai.
Chưa đầy một phút , Ngụy Tư Triết, vốn đang yên giường, bắt đầu vùng vẫy dữ dội, mày cau , chân ngừng đạp giường, mạnh mẽ biểu lộ sự khó chịu của .
Đứng ở cửa, Tống Mẫn dùng tay bịt chặt miệng để bật thành tiếng. Cô con trai vật vã mà thể gì, thậm chí thể tiến tới ôm lấy nó, một câu "Đừng sợ, ở đây..."
Ngụy Hạo cũng chẳng khá hơn vợ, gắng sức kìm nén những giọt nước mắt để chúng rơi .