Sáng hôm khi ăn sáng xong, Thẩm Tri Hạ đeo gùi lên lưng, một thị trấn.
Hôm nay cô một nhiệm vụ quan trọng, đó là mua một chiếc xe đạp về nhà!
Dù trong gian của cô vài chiếc xe đạp Phượng Hoàng kiểu lớn, nhưng đó cô xe đạp hiện nay còn đăng ký ở đồn công an, chỉ khi biển mới thể sử dụng.
Điều khiến những chiếc xe trong gian của cô trở thành xe " chính chủ" thực sự.
Lần cô đến trấn sớm hơn dự định một ngày, tiện thể tìm Tống Tuyên để bán cho những thứ đáng lẽ ngày mai mới đưa, đồng thời hỏi xem ở trấn công việc nào phù hợp , nhất là xem căn nhà nào để mua .
Tuy nhiên, hiện nay mua nhà hề dễ dàng.
Hầu như chỉ thể giao dịch lén lút, hơn nữa cần mối quan hệ mới chuyển nhượng .
Dù định ở lâu dài, nhưng việc mua một căn nhà vẫn cần thiết, bởi lỡ khi nào cần dùng đến.
-
Sau khi đến thị trấn, Thẩm Tri Hạ dự định chợ đen .
Chưa đến chỗ cổng , cô thấy hai gã to con vẫn gác ở đó, mỗi cầm một điếu thuốc, xổm đất nhả khói mù mịt.
Thẩm Tri Hạ đợi họ hút xong mới tiến gần.
Cô ghét mùi t.h.u.ố.c lá, đặc biệt là loại t.h.u.ố.c kém chất lượng, luôn cảm giác sắp nhiễm độc đến c.h.ế.t, khiến cô thấy vô cùng buồn nôn.
" tìm Tống Tuyên." Thẩm Tri Hạ với hai họ.
Tuy nhiên, rõ ràng họ nhận cô, nên cô đành lấy từ gùi một túi nhỏ gạo và một quả táo, đặt mặt họ.
DTV
"Còn nhớ ?"
"Cô... cô là... là cô chị ... , là đại tỷ?" Gã bên cạnh tên Cẩu Đản cô gái trẻ mặt, mắt trợn to gần rớt ngoài.
Thay đổi , thật quá lớn.
Theo Cẩu Đản, cô con hẻm ngoằn ngoèo.
Ôi, họ tìm một chỗ rộng rãi hơn nhỉ, chỗ chật chội quá.
Lỡ gặp đến bắt, chắc hai cũng thể cùng chạy thoát, khác nào tự đẩy bẫy.
Chẳng mấy chốc, họ đến cái sân nhỏ .
Lần cửa đóng, cô bước với tâm trạng thoải mái, dùng phận thật mà cần giả vờ đại tỷ, cúi lom khom nữa.
Nghe thấy bước , Tống Tuyên đang cúi đầu gì đó, thành nét bút cuối cùng từ từ ngẩng đầu lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-118.html.]
Trước mặt xuất hiện một cô gái cao ráo, gương mặt trắng trẻo, đôi mắt to tròn, long lanh nước.
"Cô gái , cô tìm ai?" Anh ngạc nhiên hỏi.
Trong ký ức của , dường như từng gặp cô.
Hơn nữa, khuôn mặt , nếu từng thấy thì dễ gì quên .
Người thì nhiều, nhưng rực rỡ như cô thì hiếm.
Thẩm Tri Hạ trả lời, mà cầm một quả táo đỏ mọng tay.
Nhìn thấy quả táo, mắt Tống Tuyên trợn tròn như đèn lồng.
Cô gái mặt nhận , nhưng quả táo tay cô thì quen thuộc.
Lần với giá ba đồng một cân, mua năm trăm cân, đó chuyển đến thủ đô và thu gấp ba, bốn .
"Đại tỷ? Cô là vị đại tỷ đó ?"
Trời ơi! Dù đây cũng thường cải trang khi ngoài giao dịch.
giả trang tài tình như cô, thật sự thể gọi là bậc thầy.
Anh liếc tờ lịch tường, thắc mắc:
"Không hẹn ngày mai giao dịch ? Sao cô đến hôm nay?"
"Hôm nay việc, cũng vài chuyện nhờ giúp."
"Cô cứ , chỉ cần giúp , sẽ cố hết sức giúp." Anh vỗ n.g.ự.c thể hiện thành ý.
Thẩm Tri Hạ lấy hai quả lê, đưa cho Tống Tuyên một quả, tìm một chiếc ghế xuống.
Người đúng là hiểu cách tiếp đãi khách.
Mình cửa lâu như , đến rót cho ly nước, thậm chí còn mời .
"Đi bộ hơn một tiếng , mệt quá, nghỉ một lát đây."
Tống Tuyên: "..."
Thôi , lương thực là đại ca, cô vui là .
"Anh ở thị trấn ai bán công việc ?"
Tống Tuyên tạo một chợ đen ở thị trấn nên chắc chắn mạng lưới quan hệ riêng của , hỏi chắc chắn sai.