Sau một lúc yên tĩnh, Thẩm Tri Hạ dùng hết sức gõ  tổ hợp mật mã cuối cùng, lúc  cô chỉ cảm thấy tim  đập nhanh hơn hẳn.
Không lâu , cô  thấy âm thanh "cạch... cạch... cạch..." vang lên,  mắt xuất hiện một cánh cửa đá cao  hai mét, rộng  một mét rưỡi. Cánh cửa đang từ từ lùi  trong hang theo âm thanh đó.
Thẩm Tri Hạ ném hòn đá trong tay , nắm chặt hai tay đầy phấn khích.
Cô  thành công !
Hahaha!
Thành công !
Khi cửa   lùi  trong,  mắt cô hiện  một cửa hang đen ngòm.
Thẩm Tri Hạ lấy từ  gian  một chiếc đèn pin chiếu sáng mạnh,  chút do dự bước  trong.
Dù  nếu  nguy hiểm thì Nguyên Bảo hẳn sẽ cảnh báo cô,  thì cô cũng  thể nhanh chóng trốn   gian.
Vừa mới   đầy mười giây, cánh cửa  lưng cô  từ từ khép .
Thẩm Tri Hạ cầm đèn pin,    năm mươi mét thì thấy một đốm sáng nhỏ.
Càng  tới gần, phạm vi ánh sáng càng mở rộng.
Khi đến cửa hang, cô cảm thấy tầm  đột nhiên trở nên sáng sủa.
"Wow-"
"Đây chẳng lẽ là thiên đường ?"
"Có từ nào  hơn để miêu tả  cảnh  ?"
Trước mắt là một đồng cỏ rộng lớn, bên cạnh mọc lên đủ loại hoa tươi rực rỡ, tỏa  hương thơm quyến rũ khiến   khoan khoái, dễ chịu.
Giữa những khóm hoa  hai con đường lát đá nhỏ dẫn tới hai hàng cây ăn quả.
Các loại cây đầy trái chín mọng đang đung đưa  gió.
Thẩm Tri Hạ ngửi mùi thơm của hoa và bước .
Bên trái đồng cỏ hiện lên một căn nhà gỗ nhỏ, cô nhẹ nhàng đẩy cửa, cánh cửa gỗ cũ kỹ phát  tiếng cót két khó .
"Phù! May mà nó  đổ."
Đối diện cửa là một chiếc bàn bát tiên,  bàn  một tờ giấy  ố vàng vì thời gian,  đó  dòng chữ  bằng bút lông "Hữu duyên giả đắc" (  duyên sẽ ). Có lẽ cô chính là   duyên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-130.html.]
Thẩm Tri Hạ nhẹ nhàng dùng ngón trỏ chạm  mặt bàn, lập tức thấy ngón tay dính bụi xám,  vẻ chủ nhân nơi    còn nữa.
"Chủ nhân, tất cả đồ vật đều ở trong hầm của phòng bên trong." Nguyên Bảo lên tiếng đúng lúc.
Theo chỉ dẫn của Nguyên Bảo, cô nhanh chóng tìm thấy hầm bí mật trong căn nhà .
Một chiếc thang gỗ dẫn xuống , bên trong đặt hàng chục thùng gỗ lớn.
Thẩm Tri Hạ mở thùng gỗ gần  nhất.
"Hít!"
Vừa mở   thấy bên trong chứa đầy những thỏi vàng to lớn.
Sau đó, cô  lượt mở hết mấy chục thùng còn .
"Nguyên Bảo,  lẽ  phát tài  nhỉ?"
Ngoài mấy thùng gần ngoài cùng chứa đầy vàng, còn  hơn hai mươi thùng chứa các loại trang sức châu báu cực phẩm, còn  là những thùng chứa các bức tranh và sách cổ.
Thẩm Tri Hạ  lượt xem qua từng thứ,  ngừng mở to miệng kinh ngạc, mãi mà  thể khép .
Nếu chủ nhân nơi  còn sống,  lẽ thật sự  thể dùng từ "giàu sánh với quốc gia" để miêu tả.
Sau khi xem hết  thứ, Thẩm Tri Hạ đóng nắp các thùng gỗ  ,  chút do dự thu hết tất cả đồ đạc trong căn nhà   gian.
Vì cô là   duyên nên tạm thời cứ để cô bảo quản  thứ.
Còn những thứ , đợi tương lai khi quốc gia cải cách mở cửa, cô sẽ tìm cơ hội giao nộp cho quốc gia. Cô thích kiếm tiền, nhưng niềm vui  ở cảm giác hứng thú   trong quá trình.
Về phần  tài sản bất ngờ ,  nhất nên đưa nó đến nơi phù hợp, như  cô sẽ cảm thấy an tâm hơn.
Ra khỏi căn nhà, Thẩm Tri Hạ tiếp tục khám phá  bộ hang động bí ẩn.
Vừa bước  ngôi nhà, cô  cảm nhận   nước ấm áp lơ lửng trong  khí.
DTV
  khi xem xét kỹ bên trong và bên ngoài, ngoài căn phòng chứa các thùng gỗ lớn thì  thứ khác chẳng khác gì một ngôi nhà nông gia bình thường.
Chỉ là vài chiếc giường gỗ, tủ gỗ, một phòng bếp và một nhà vệ sinh.
Thẩm Tri Hạ quyết định  vòng  phía  ngôi nhà xem .
Càng  về phía , cảm giác về nguồn nhiệt càng mạnh mẽ,  nước trong  khí cũng ngày càng rõ rệt, thậm chí  cảm giác các sợi lông nhỏ  mặt cô cũng bám chút hạt nước li ti.