Sau bữa tối, Thẩm Tri Hạ nhanh chóng gian.
"Tiểu Nguyên Bảo, giúp tìm một cuốn sách võ thích hợp để luyện tập!"
"Vâng, chủ nhân, xin đợi một chút!"
Rất nhanh, Nguyên Bảo đưa một cuốn sách thích hợp cho cô luyện tập.
DTV
Thẩm Tri Hạ mở sách kỹ.
"Thẩm Tri Hạ mau tới Ủy ban thôn điện thoại!"
"Thẩm Tri Hạ mau tới Ủy ban thôn điện thoại!"...
"Ôi trời, con bé nhà Tiến Tiến ghê gớm thật, bây giờ còn gọi điện thoại tìm nó nữa chứ."
"Ai chứ, cơ mà con bé đó đúng là giỏi thật."
"Phải đấy, thật sự tệ , chắc chắn sẽ tiền đồ."...
Nhiều thôn dân thấy nội dung trong loa phát thanh, một câu, một câu, ngừng bàn tán.
Phải rằng, trong thời đại mà điện thoại vẫn phổ biến, hầu hết còn từng chạm điện thoại chứ đừng đến gọi điện thoại.
Nếu để nhận cuộc gọi, bất cứ ai gọi điện đều trả tiền cho thôn, một phút cũng mất đến năm hào, bình thường căn bản gọi nổi.
Thế nhưng nhân vật chính trong lời bàn tán của lúc vẫn còn giường mơ giấc .
Đêm qua, khi luyện công nửa giờ trong gian, Thẩm Tri Hạ thấy buồn chán nên bắt đầu tiểu thuyết.
Hơn nữa, khi ngủ cô quyết định hôm nay nhất định sẽ tỉnh dậy tự nhiên.
ai ngờ, khi cô còn đang giường gặp Chu Công thì tiếng gọi của trưởng thôn qua loa truyền tới.
Cô giả vờ như thấy, kéo chăn che kín đầu, định tiếp tục ngủ.
"Hạ Hạ, còn dậy? Trên loa điện thoại của con!" Mẹ Thẩm thấy loa, lập tức bỏ công việc trong tay, nhanh chóng chạy nhà.
Vừa đẩy cửa thấy một cục tròn nổi lên giữa giường, bà bất lực. Con bé , đúng là chuyện gì thể ngăn cản nó ngủ.
"Hạ Hạ, dậy nhanh nào!" Bà đưa tay đẩy mạnh Thẩm Tri Hạ đang chăn che kín .
"Ư- khổ thế , ngày nào cũng việc cản ngủ." Thẩm Tri Hạ thầm thấy vô cùng chán nản.
Kể từ khi xuyên đến đây, cô hầu như một ngủ nướng, ngày nào cũng đủ loại chuyện phiền cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-154.html.]
Sau một thời gian sống chung với , cô cũng nếu chịu dậy thì Thẩm chắc chắn sẽ bỏ qua, đành miễn cưỡng kéo chăn xuống, lề mề dậy mặc đồ.
"Mau rửa mặt xong tới Ủy ban thôn , trưởng thôn đang gọi con đấy."
"Con !"
-
Rửa mặt xong, cô quên vẫn còn đang ở giai đoạn "dị ứng", nhanh chóng trang điểm, dùng khăn quàng đầu, cầm theo bánh mì nhỏ do chị dâu , ăn, từ từ về phía Ủy ban thôn.
Phải rằng chị dâu cả tài trong chuyện nấu nướng.
Lần dạy chị bánh mì bí đỏ, bây giờ chị thể dựa đó mà sáng tạo những kiểu khác, mà hương vị vẫn ngon.
Với một từng tiếp xúc với các món điểm tâm phương Tây, tài năng như đúng là hiếm .
Vừa ăn xong miếng bánh, cô cũng tới cửa Ủy ban thôn.
Vừa cửa thấy trưởng thôn đang chờ bên cạnh điện thoại.
"Chú Ái Quốc, cháu tới , ai gọi điện cho cháu ?"
Trưởng thôn thấy một che kín đầu cửa, nếu giọng quen thuộc, ông còn nhận .
"Con bé , tự dưng che đầu kín mít như ?"
Ông nghi hoặc hỏi Thẩm Tri Hạ.
"Mấy ngày cháu dị ứng, thể phơi nắng, nhưng cũng sắp khỏi , ạ."
"Không là ."
Trưởng thôn thở phào nhẹ nhõm.
"Sao giờ mới tới, loa phát lâu , cháu ngủ nướng ở nhà chứ gì?"
Trưởng thôn trêu chọc cô, may mà điện thoại gọi tới, thì chờ thêm một lúc nữa.
Nghe trưởng thôn , Thẩm Tri Hạ ngượng ngùng gãi đầu.
Chú ơi, dù đúng là như thế thật, nhưng chú cần thẳng . Còn mặt mũi của cháu nữa cơ mà, với cả trong Ủy ban còn khác, ai nấy đều đang cả...
"Ai gọi điện tìm cháu thế?"