Xuyên Về Thập Niên 70: Trọng Sinh Trở Thành Đoàn Sủng - Chương 162

Cập nhật lúc: 2025-10-26 13:46:21
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời gian gần đây, bà vẫn luôn suy nghĩ về một chuyện, cuối cùng bà quyết định , lẽ vì Thẩm Tri Hạ mang cho bà cảm giác an . Dù ở thời đại , dám giúp đỡ khác lúc khó khăn chắc chắn là kẻ .

"Hạ Hạ, cháu còn cần những món đồ cổ nữa ?"

Thẩm Tri Hạ , sững hai giây, lập tức hứng thú.

Chẳng lẽ bà Lưu cách nào đó để tìm đồ ?

ở trong con hẻm nhỏ , khó tránh khỏi ít tin tức từ hàng xóm láng giềng.

"Bà thể tìm ? Nếu , cháu thể đổi bằng lương thực. Tất nhiên nếu lương thực, đổi bằng tiền phiếu cũng ạ."

Bà Lưu trả lời ngay mà dậy nhẹ nhàng đóng cửa phòng, cẩn thận xung quanh, khi chắc chắn ai mới phòng.

Bà kéo Thẩm Tri Hạ đến bên giường.

Sau khi bỏ chăn gối giường sang một bên, Thẩm Tri Hạ ngạc nhiên giữa giường, dường như một tấm ván gỗ khác màu.

Trong lòng cô khỏi thán phục, đúng là hậu duệ của ngự trù, ngay cả cách giấu đồ cũng giống như những gì cô từng xem các bộ phim cổ trang.

Bà Lưu cạy tấm ván gỗ đó lên.

Dưới tấm ván là một cầu thang gỗ, bà hiệu cho Thẩm Tri Hạ theo xuống , đồng thời dặn Tiểu Thụy ở trong phòng để đề phòng bất trắc.

DTV

Xuống cầu thang, hai đến một căn mật thất. Bà Lưu thắp lên một cây nến cháy quá nửa, lập tức ánh sáng yếu ớt lan tỏa trong phòng.

Nhờ ánh nến, Thẩm Tri Hạ rõ xung quanh.

Nơi rộng ba mét vuông, giữa nền đất chỉ một chiếc rương gỗ lớn năm mươi centimet, từ hoa văn gỗ thể thấy đây là loại gỗ thượng hạng, và tuổi đời khá lâu.

Bà Lưu thực cũng đang lặng lẽ quan sát biểu hiện của Thẩm Tri Hạ. Thấy cô hề tỏ vẻ ngạc nhiên, bà càng yên tâm, coi như bà tìm một nơi để trao gửi những món đồ .

Dù lòng trăm phần nỡ, nhưng bà hiểu rõ lẽ giữ nữa, thà bán hết một cho xong.

Bà Lưu: "Hạ Hạ, đây là hòm đồ cưới duy nhất còn của bà, bà định bán hết những thứ ."

Thẩm Tri Hạ: "Bà Lưu, đây là đồ cưới của bà, giữ ?"

Bà Lưu: "Cháu cũng tình hình bây giờ thế nào, chỉ dựa hai bà cháu, dù mật thất , giữ mãi những món đồ trong rương cũng gần như là thể, hơn nữa..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-162.html.]

Bà Lưu: "Hơn nữa, bà còn lo thằng con trai vô tích sự của bà về cướp mất. Trước đây, một món nó cướp , đem cầm cố hết sạch sòng bạc."

Nói đến đây, Thẩm Tri Hạ cảm nhận rõ giọng bà Lưu bắt đầu nghẹn ngào, mang theo nỗi đau khó thành lời.

Cô từng nghĩ bà Lưu và Tiểu Thụy còn nào khác, hoặc họ đưa nơi khác. Không ngờ cha của Tiểu Thụy vẫn còn sống, mà là vì lý do đau lòng .

đ.á.n.h bạc thì cũng nên về nhà chứ, bao giờ gặp họ nhỉ?

Bà Lưu: "Nếu lúc đó bà lén lút di chuyển hòm đồ , chắc chắn chúng cũng sẽ nó lục sạch."

Thẩm Tri Hạ: "Vậy bây giờ cha của Tiểu Thụy ?"

Bà Lưu cúi đầu, lén lau nước mắt.

Bà Lưu: "Mẹ của Tiểu Thụy, khi sinh nó lâu, chịu nổi cơn nghiện cờ b.ạ.c ngừng của cha nó, vì đề nghị ly hôn, lâu thì tái hôn và sinh thêm một đứa trẻ mới."

"Ôi..." Phải rằng, ở thời đại , ly hôn cần một sự can đảm và quyết tâm lớn lao, còn chịu đựng ánh mắt chỉ trích của xung quanh...

Bà Lưu: "Con trai bà... bây giờ cũng tái hôn, sống cùng vợ hiện tại ở Lam thành."

Thẩm Tri Hạ: "..."

Đây là cặp cha cứt ch.ó nào mà vô trách nhiệm quá đáng, thể sinh con một cách tùy tiện như ?

Muốn thì , thì vứt bỏ?

Vậy đứa trẻ sẽ ?

Đứa trẻ ?

Sao nó trả giá cho những sai lầm của cha ?

Thật quá đáng ghét!

Thẩm Tri Hạ xong cũng cảm thấy bực bội, lao đến đ.á.n.h cho cặp cha vô lương tâm một trận.

Bà Lưu: "Ngay cả ngôi nhà , bà cũng chuẩn tìm cơ hội bán , còn hơn là cướp sạch, còn gì. Bán ít nhất cũng đổi ít tiền cho Tiểu Thụy."

 

Loading...