Thẩm Tri Hạ cúi đầu uống một ngụm mà Tống Tuyên rót cho cô, suýt chút nữa thì vị đắng cho nhăn mặt, đắng như thể gọi là ?
"Trà của ... thực sự phù hợp với phận của !"
Tống Tuyên ngượng ngùng gãi đầu: " cũng thích uống, quá đắng, uống tối còn ngủ ."
"Lần sẽ mang cho một ít ngon, coi như là quà cảm ơn của ."
"Vậy thì quá, sẽ khách sáo với cô."
Anh , miệng nhếch lên. Cô gái một khi tay, gần như thể thứ gì kém chất lượng, nên mong đợi của cô.
-
Thẩm Tri Hạ luôn canh cánh trong lòng về việc mua bộ tem "Giang sơn một màu đỏ". Nếu con tem , cô cảm thấy cả cuộc đời xuyên của hảo.
Trước đây cô còn tưởng đó là thứ thể mua bất cứ lúc nào, nhưng khi kiểm tra thông tin trong gian, mới rằng bộ tem chỉ bán trong nửa ngày, vì bản đồ vẽ sai mà dừng gấp.
Trong tương lai chỉ còn tám chiếc bảo quản , gì lạ khi nó đấu giá cao như .
tại những xuyên khác thể dễ dàng mua chứ?
Thực sự là kỳ lạ.
Vì , cô quyết định cố gắng thêm một chút, thử tìm kiếm các phương thức mua khác.
"Anh tem "Giang sơn một màu đỏ" ?"
Tống Tuyên gật đầu, còn nhớ đó cha xếp hàng lâu ở bưu điện, nhưng thật tiếc là mua .
"Sau giúp hỏi xem ai bán , mua với giá cao, bao nhiêu mua bấy nhiêu."
Tống Tuyên xong thì kinh ngạc, đồng thời trong lòng dấy lên một làn sóng, lẽ cô tin tức gì?
Dù thì thương nhân thường nhạy cảm, mà những thứ cô trúng chắc chắn điều gì đó đặc biệt.
"Bộ tem gì đặc biệt ..."
"Chỉ là sở thích cá nhân thôi, luôn đam mê sưu tầm tem, đây mua , lúc nào cũng cảm thấy trong lòng trống rỗng, như là thiếu cái gì đó, khó chịu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-164.html.]
Thẩm Tri Hạ vẻ mặt hiếu kỳ của , bèn bịa một lý do. Cô thể với rằng bộ tem sẽ nổi tiếng trong tương lai, điều đó thể khiến sợ hãi.
Tống Tuyên xong hiểu , tiếp tục điều tra nữa.
-
DTV
Ra khỏi chợ đen, Thẩm Tri Hạ tới nhà máy may nơi cả việc, chuẩn ở cổng đợi cùng về nhà.
Cô tiện thể mang năm mươi cân bông, chăn và áo bông ở nhà cũng nên .
Trước đó phiếu bông mà cả nhà tiết kiệm cô dùng để chăn, khác hiện giờ vẫn ngủ cái nệm cứng ngắc, dùng bông đen bao lâu.
Cuối cùng, lúc sáu giờ mười phút, cô thấy hình bóng cả đẩy xe đạp ngoài.
Không thể , các nhà máy thời đại hầu như đều nghiêm túc tuân thủ chế độ việc tám tiếng, nếu thêm giờ thì cũng sẽ tính thêm tiền thêm.
tại về , thời gian việc của trở nên dài như nhỉ?
Cũng là khâu nào xảy vấn đề.
"Anh cả, cả, em ở đây." Cô vẫy tay về phía Thẩm Tri Đông.
Thẩm Tri Đông thấy tiếng, lắc đầu, cảm thấy giống giọng của Hạ Hạ nhỉ, còn tưởng lầm, cũng để tâm.
Theo lý mà giờ Hạ Hạ đáng lẽ nên ở nhà nấu cơm, thể xuất hiện ở thị trấn chứ?
Thẩm Tri Hạ thấy cả vẫn thấy nên khó khăn kéo theo bông lên.
"Anh cả, là em, nhầm ."
Thẩm Tri Đông kinh ngạc cô.
"Hạ Hạ, em ở đây?"
"Hôm nay em đến thị trấn chút việc, mua một ít bông, khó mang lắm, em đợi cùng về."
Thẩm Tri Đông lập tức nhận lấy túi bông lớn từ tay Thẩm Tri Hạ, hai bên tay lái xe, mỗi bên buộc một cái quai túi.
Khi Thẩm Tri Hạ vững, mới đạp xe hướng về phía nhà .