"Cái trông giống như quả quýt nhỉ, chỉ là vỏ màu nhạt quá, giống như quýt chín ."
Cha Thẩm cầm một quả chanh lên, trái .
"Cái gọi là chanh, chín , màu của nó vốn như thế. Nó thuộc họ cam quýt, nhưng khác với quả quýt chúng thường ăn, thường dùng để nấu ăn hoặc pha uống."
"Có thể ăn trực tiếp ?"
"Cũng thể, chỉ là cha chịu nổi thôi."
"Cho dù khó ăn thế nào, cha con cũng sẽ ăn hết cho con xem."
Thẩm Tri Hạ thêm gì, thực cô chơi khăm cha một chút, xem biểu cảm của ông khi ăn xong sẽ thế nào.
Nghe cô thế, cha Thẩm lập tức bóc vỏ quả chanh.
Ông nhét cả quả chanh miệng trong một .
Thẩm Tri Hạ: "..."
Dữ ?
Người sói ! Người sói!
Quả là kinh khủng!
"Phì! Phì!" Cha Thẩm nhanh chóng nhổ miếng chanh trong miệng .
Khuôn mặt ông trở nên méo mó vì quá chua.
"Hahaha."
DTV
"Hahaha."
Thẩm Tri Hạ và Thẩm bên cạnh đến chảy nước mắt.
"Con bé , cho cha nó chua thế nào!"
"Cha sắp rụng răng vì chua đây!"
Cha Thẩm cau mày, trách móc Thẩm Tri Hạ.
"Con là cha chịu nổi mà, với cả con cũng ngờ cha nhét nguyên quả miệng, haha."
Thật là buồn quá, Thẩm bên cạnh cũng dứt vì biểu cảm của ông.
Dù năm mươi tuổi, ông vẫn là một ngốc nghếch, thỉnh thoảng những chuyện ngốc nghếch như thế.
Thẩm Tri Hạ lấy một quả táo tàu mùa đông, lau qua áo bỏ miệng.
"Mẹ, thử cái , cũng ngọt lắm."
Cô lấy vài quả bỏ tay .
"Đây là đồ đấy, phơi khô thể ăn trực tiếp, nấu canh, pha , đồ ngọt... cái gì cũng . Mỗi ngày ăn vài quả, cho sức khỏe."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-171.html.]
"Lúc về, chúng thể hái một ít mang về, phơi khô để dành ăn dần."
Thẩm Tri Hạ hướng dẫn cha thử hầu hết các loại trái cây.
Mẹ Thẩm thích nhất là măng cụt, táo tàu và đào.
Còn cha Thẩm thì, ngoài chanh , món nào cũng thích.
Ăn xong, ba ghế nghỉ ngơi, trò chuyện.
Đồ khô mang theo từ sáng gần như đụng đến, vì họ ăn quá nhiều trái cây.
"Không ngờ trong núi Đá một nơi báu vật như thế , chắc chẳng ai tin."
"Cuộc sống ở đây thật tuyệt vời, khiến ở quá, về nhà nữa." Mẹ Thẩm cảm thán thốt lên.
"Lần khi con trở về từ Hải thị, con sẽ dẫn cha đến đây một nữa. Mẹ thể mang theo chăn bông, ở bao lâu cũng ."
Từ khi Thẩm Tri Hạ mang về năm mươi cân bông, nhà còn thiếu chăn bông nữa, mang theo một cái chăn cũ qua đây cũng vấn đề gì.
"Thôi thôi, thế phiền phức quá, lỡ phát hiện thì ."
Thẩm Tri Hạ gật đầu, quả thật là tiện lắm.
Ngay cả những khác trong nhà cũng dễ giải thích, thôi đợi xem .
"Không! Thiên Bá, dừng !"
Thẩm Tri Hạ đang nghỉ ghế thì bỗng thấy Thiên Bá chạy lao nhà.
"Rầm!"
Tuy nhiên, cô cất tiếng gọi muộn, chỉ đành trơ mắt cánh cửa gỗ cũ kỹ đổ xuống đất.
"Đồ ngốc , chẳng bảo chơi ở ngoài , lao trong nhà chứ!"
"Giờ thì xong , nhà cửa yên , giờ cửa lớn mi phá hỏng luôn ."
Thiên Bá cũng nhận sai, liền lùi hai bước, ngoan ngoãn xuống đất, mở to đôi mắt cọp vô tội Thẩm Tri Hạ.
"Không , cha sẽ tìm thứ gì đó để lắp cửa."
Cửa hỏng thành vấn đề, ông lo là Thẩm Tri Hạ nóng giận như , nhỡ Thiên Bá tức giận thì chẳng dám tưởng tượng.
Thẩm Tri Hạ bước tới gần Thiên Bá, ghé tai nó thì thầm cảnh cáo.
"Lần còn bướng bỉnh như , sẽ cho mi uống nước linh tuyền nữa, ?"
Thiên Bá dùng hình to lớn của nhẹ nhàng cọ Thẩm Tri Hạ như rằng nó cố ý.
Nghỉ ngơi xong, Thẩm Tri Hạ dẫn cha vòng phía ngôi nhà.
Trước mắt họ là cảnh tượng sương mờ ảo, khói phủ mờ, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.