"Để cầm hành lý cho." Dư Hướng Sâm tiến lên định lấy mấy cái túi trong tay Thẩm Tri Hạ.
Tuy nhiên, cô né sang bên trái, chỉ đưa cho hai cái túi ở tay , bên trong đựng đồ ăn.
Hai cái túi còn , cô cần lấy một đồ để cho gian.
DTV
Để phát hiện vấn đề, hiện tại tạm thời vẫn là tự cầm thì hơn.
Còn bên cạnh, Dư Hướng Sâm cô gái nhỏ thật sự mặt , tâm trạng vui đến thể diễn tả.
Vừa khi cha Thẩm ở đó, luôn cố gắng kiềm chế để tiếng.
Vài ngày , Đoàn trưởng Lư gọi văn phòng, một nhiệm vụ tạm thời cần giao cho . Lúc đó còn khá bình tĩnh, chỉ coi đó như một nhiệm vụ bình thường.
Khi Đoàn trưởng Lư rằng nhiệm vụ là bảo vệ một nhân viên phiên dịch quan trọng, từ Lam thành đến Hải thị, mà đó chính là thôn Vân Bình bọn họ, rõ ràng cảm nhận nhịp tim đang dần tăng tốc.
Linh cảm của mách bảo rằng đó chắc chắn là Thẩm Tri Hạ, thể là khác.
Bởi vì trong thôn Vân Bình, học qua sách vở ít, mà học hết cao trung, thể hiểu ngoại ngữ và còn trình độ phiên dịch, thật là chỉ trong thôn, mà quốc cũng hiếm.
Trước đây, khi về nhà thăm gia đình, tình cờ thấy cô gái nhỏ Thẩm gia chỉ xinh mà học còn giỏi...
Cuối cùng, Đoàn trưởng Lư đó tên là Thẩm Tri Hạ, bảo vài ngày nữa đến nhà ga Lam thành đón cô, lúc đó cảm giác như trái tim sắp nhảy khỏi lồng ngực.
Mặc dù từ hôm đó hai thư từ qua nhưng thời điểm thực sự gặp cô, tiếp xúc gần gũi như đợt về nhà lên núi vẫn chỉ một duy nhất đó.
Nói gặp thì chắc chắn là giả.
Hơn nữa cô cũng đồng ý lời tỏ tình của , nếu cơ hội ở bên cô thì thật là tuyệt vời, mặc dù là lấy danh nghĩa bảo vệ cô, nhưng dù cũng thể tiến đến gần cô hơn một chút .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-179.html.]
Chỉ điều hiểu tại Đoàn trưởng Lư phái đến. Giữa Hắc thành và Lam thành cách đến vài trăm km, tàu cũng mất ba ngày hai đêm.
Tuy nhiên, cũng hỏi nhiều, những suy nghĩ của họ, mà việc của chỉ cần tuân theo mệnh lệnh mà thôi.
"Dư đại ca, từng tàu ?" Vừa hỏi xong, Thẩm Tri Hạ cảm thấy câu hỏi của thật ngu ngốc.
Những thường xuyên thực hiện nhiệm vụ như họ chắc hẳn tàu nhiều , nhưng lời hỏi , cô thể rút .
"Trước đây vài , nhưng nhờ em, mới trải nghiệm giường ."
Mỗi nhiệm vụ tàu, hầu hết họ đều mua ghế cứng, nếu gặp lúc đông thì thường bằng hai chân, để nhường chỗ cho những cần hơn.
May mắn là trong quân đội họ quen với việc nghiêm từ lâu.
" từng qua, nhiều ."
Ở kiếp , khi Thẩm Tri Hạ cần , quốc gia phát triển nhiều về phương tiện công cộng. Cô thường dùng máy bay và tàu cao tốc, tàu xanh gần như thấy nữa.
Hơn nữa mỗi năm dịp xuân về, cảnh đông đúc tin tức thật là kinh khủng.
Cô ngắm nhiều thứ ở ga tàu thời đại , cảm thấy tò mò.
Trong phòng chờ màn hình hiển thị hiện đại, mà là một tấm bảng lớn, dùng phấn trắng các chuyến trong ngày.
Khi tàu đến, cũng âm thanh thông báo, mà tiếp viên sẽ cầm một cái loa lớn màu trắng, lớn tiếng gọi đang chờ: "Tàu nào đó đến ga, mời hành khách cần lên tàu xếp hàng ở đây."
Mặc dù cảm thấy nhiều sự khác biệt so với thời hiện đại, nhưng Thẩm Tri Hạ cảm thấy thật thú vị, đây là trải nghiệm mới mà cô từng cảm nhận.